Tuy rằng cũng không biết đã lăn giường bao nhiêu lần, nhưng vị bạn trai mới này vẫn rất thẹn thùng, hơn nữa mỗi lần đổi một người đổi một cơ thể đều có trải nghiệm mới, mặc dù anh vẫn có ký ức của bọn họ, Cố Thanh Yến vẫn muốn làm hài lòng người bạn trai ngây thơ trước mắt này.
Tính tính thì, cậu cũng chưa từng có mối quan hệ yêu đương chính thức nào trước đây.
Có lẽ có thể từ những manh mối tìm được, sẽ làm nhớ tới điều gì đó.
"Hiện tại chúng ta là một cặp, nếu không thì, một lần nữa làm quen lại nhé?" Cố Thanh Yến vươn tay về phía nam nhân, khẽ cười, "Cố Thanh Yến, sinh viên năm 2 đại học X, năm nay mười chín tuổi."
Nam nhân nắm chặt tay cậu, nghiêm túc: "Lệ Kiêu, Chủ tịch tập đoàn Lệ thị, 30 tuổi."
Lệ Kiêu? Cùng tên hay chỉ là cùng âm? Cố Thanh Yến tạm thời không phân biệt được, nhưng không ảnh hưởng đến phát huy bình thường của cậu.
"Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, Lệ tiên sinh."
Cào nhẹ lên lòng bàn tay nam nhân, Cố Thanh Yến cười cong mi mắt.
Bởi vì có năng lượng, cho nên mặc dù chân bị gãy, Cố Thanh Yến cũng khôi phục nhanh hơn so với người bình thường, nhưng vẫn phải bó bột, trong khoảng thời gian này không tiện xuống giường, ở bệnh viện vài ngày liền về nhà tĩnh dưỡng.
Giang Thiên Ngữ lái xe tông cậu sau đó bị khống chế, Lệ Kiêu không báo cảnh sát hay khởi kiện, mà đem Giang Thiên Ngữ đưa vào bệnh viện tâm thần.
Điều này rất hợp ý Cố Thanh Yến, sao có thể cho Giang Thiên Ngữ dễ dàng như vậy được, để ả từ từ khôi phục trong tù à? Đương nhiên bệnh viện tâm thần sẽ càng cho ả cảm giác đau khổ vô tận hơn!
Cố Thanh Yến cũng không thực sự quan tâm đến điều này, ngày ngày ở nhà tĩnh dưỡng, sợ cậu buồn, Lệ Kiêu dành phần lớn thời gian làm việc tại nhà và bên cạnh cậu.
Sớm chiều ở chung một chỗ, Cố Thanh Yến phát hiện không ít chuyện thú vị.
Có lẽ là do bản tính của một người, nên dù linh hồn bị phân thành nhiều mảnh, mỗi một mảnh đều sẽ giữ nguyên bản tính của nguyên chủ, sẽ không tạo ra những cá nhân khác biệt tính cách quá lớn.
Cho nên tất cả ưu điểm và khuyết điểm trên nhóm bảy người Lục Vọng đều hiển hiện trên Lệ Kiêu, duy chỉ có sự ngây thơ là chưa được bộc lộ.
Có lẽ điểm này chỉ được thể hiện khi đối mặt với Cố Thanh Yến, trước mặt người ngoài, Lệ Kiêu vẫn như cũ là một tổng tài sát phạt quyết đoán, tự tin kiêu ngạo của tập đoàn Lệ thị.
Nếu trước đây bọn họ thật sự quen biết nhau, đã từng tiếp xúc, cậu nhất định sẽ phát hiện ra hơn nữa còn cảm nhận được tình cảm đối phương dành cho mình.
Cố Thanh Yến càng ngày càng tò mò cậu và Lệ Kiêu trước đây rốt cuộc là như thế nào.
Lười biếng nằm trong bồn tắm, cái chân bó bột được quấn màng bọc thực phẩm cẩn thận treo lơ lửng phía ngoài bồn tắm, Cố Thanh Yến khép hờ mắt nhìn Lệ Kiêu tắm rửa cho mình.
"Có muốn lau, lau cho em không? Cả người nam nhân căng thẳng, hai tai đã đỏ bừng. Anh cầm khăn lông hơi run run, đôi mắt đen dao động, không dám dừng lại trên người Cố Thanh Yến.
Bờ ngực trắng nõn đẹp đẽ của thanh niên như ẩn như hiện trong làn nước, ở phần eo phủ đầy bọt trắng, phía dưới bọt trắng là cơ thể trần như nhộng. Nếu không phải thanh niên bị thương ở chân, thì giờ phút này ở dưới đáy nước chính là một đôi chân dài xinh đẹp như chiếc đuôi nàng tiên cá.
Lệ Kiêu vô thức nuốt nước miếng.
Bản thể của anh chưa từng trực tiếp trải nghiệm qua, nhưng toàn bộ ký ức của những mảnh nhỏ linh hồn đồng loạt hiện lên trong tâm trí anh, đôi chân kia làm sao quấn lấy eo anh, làn da trắng như sứ phập phồng trên ngực anh ra sao......
Phát hiện hầu kết nam nhân không ngừng chuyển động, ánh mắt hoảng loạn, dáng vẻ đã làm chuyện gì sai trái, Cố Thanh Yến hứng thú, "Được đó."
Bàn tay cầm khăn lông chần chừ đặt lên cổ Cố Thanh Yến, Lệ Kiêu rũ mắt không dám nhìn vào mắt Cố Thanh Yến. Khi di chuyển chạm vào da thịt ấm áp của thanh niên, nhiệt độ ấy xuyên qua đầu ngón tay truyền thẳng đến tim, tựa như muốn thiêu cháy cả người anh.
"Xuống dưới một chút." Cố Thanh Yến bắt lấy cổ tay ton mà mạnh mẽ của anh dời xuống, ấn lên ngực mình.
Ngay lập tức, cả người Lệ Kiêu bốc cháy, cổ cũng đỏ bừng.
Cố Thanh Yến khẽ bật cười, nắm cổ áo anh kéo về phía trước, khi chỉ còn cách môi anh một centimet, nhẹ giọng hỏi: "Bạn trai, tôi có chỗ nào mà anh chưa thấy qua? Sao bây giờ lại không dám nhìn?"
"Khó coi lắm sao?"
Ánh mắt lơ đãng rơi xuống mặt Cố Thanh Yến, Lệ Kiêu khàn giọng nói: "Dù thế nào cũng đều đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!