Chương 22: (Vô Đề)

Điện thoại mới vang được một tiếng, nam nhân bên kia liền bắt máy.

Giọng nói khàn khàn từ tính truyền đến: "Lục Tinh Trạch?"

"Là con, chú nhỏ......" Âm thanh nức nở bị đè nén vang lên, Cố Thanh Yến dùng giọng điệu cực kỳ bi thương khổ sở nói, "Con thật sự không phải con trai ba mẹ, con ruột của họ là Chu Tử Kỳ......"

"Không phải tôi sớm đã nói với em rồi sao?" Lục Vọng ngữ khí bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.

"Con, con cho rằng chú gạt con......" Cố Thanh Yến hít hít mũi, "Không, không phải chú gạt con, là con tự lừa mình nói đây là giả. Nhưng ba mẹ đã nhận lại hắn, ngày mai hắn sẽ về nhà sống."

Cố Thanh Yến nói đến sau này lại càng nghẹn ngào, "Chú nhỏ, cháu và Chu Tử Kỳ là thật sự bị ôm nhầm sao? Ba mẹ ruột của cháu chính là ba mẹ nuôi của Chu Tử Kỳ sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng mẹ cháu nói, năm đó nàng sinh bị tai nạn ngoài ý muốn, làm lạc mất Chu Tử Kỳ, lúc này mới nhận nuôi cháu......"

Lục Vọng ở đầu dây bên kia nghe được lời này hơi có chút cau mày, "Cho nên?"

"Cháu sẽ lấy thân phận con nuôi sống ở đây." Cố Thanh Yến run giọng nói, "Cháu không muốn rời xa ba mẹ."

Lục Vọng nhàn nhạt nói: "Đây là rất hợp ý em."

Đúng vậy, lúc trước Cố Thanh Yến nói cậu không làm tiểu thiếu gia Lục gia tiểu, cậu sẽ không làm tu hú chiếm tổ chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình, mà cậu muốn tiếp tục làm con trai của ba mẹ, vậy hiện tại có gì phải khóc đâu?

Cố Thanh Yến dừng một chút, rầu rĩ nói một câu: "Cháu xin lỗi."

"Em xin lỗi cái gì?" Lục Vọng nói lời này cuối cùng giọng điệu cũng không ổn định.

Cố Thanh Yến nhỏ giọng: "Cháu, hôm đó cháu mắng chú. Nói chú nói hươu nói vượn, là kẻ lừa đảo."

Lục Vọng "Hmm", tỏ vẻ chấp nhận lời xin lỗi của cậu.

Cố Thanh Yến hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cho dù cháu không phải do họ sinh ra, cháu cũng nhất định sẽ hiếu thảo với họ. Cháu sẽ nỗ lực kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền báo đáp công ơn dưỡng dục của họ!"

Lục Vọng không mặn không nhạt mà nói: "Ừm, đây có lẽ chính là nguyên nhân bọn họ giữ em lại."

Lục Văn Đức không phải tên ngốc, giữ Lục Tinh Trạch lại làm con nuôi, khẳng định là đã cân nhắc qua lợi và hại.

Cố Thanh Yến sửng sốt, bất mãn nói: "Chú nhỏ, ba mẹ là thương cháu, chú đừng nghĩ lòng người đen tối như vậy."

Lục Vọng cười khẽ, cười cậu ngây thơ.

Bên Chu Tử Kỳ cũng không thể bớt lo, tuổi còn nhỏ đã biết lợi dụng người, cùng một người lòng dạ hẹp hòi mưu mô chung sống dưới cùng một mái hiên, anh không tin Chu Tử Kỳ sẽ không ra tay với Lục Tinh Trạch.

Thiếu niên tựa như một gốc hoa hồng trắng được nuôi trong lồng kính từ nhỏ, xinh đẹp loá mắt, không rành thế sự, sẽ có một ngày tấm kính vỡ ra, bắt cậu thấy rõ mưa gió bên ngoài, thấy rõ lòng người đen tối.

Anh bỗng nhiên rất muốn xem một màn màu trắng tinh bị nhuộm đen, chờ cho đến lúc ấy, Lục Tinh Trạch còn sẽ nói những lời như vậy sao?

Lục Vọng không đáp lại lời này của cậu, Cố Thanh Yến mím môi: "Cảm ơn chú, chú nhỏ."

"Hửm?"

"Cháu biết chú lo lắng cho cháu."

Thiếu niên vừa mới khóc, giờ lại mỉm cười, Cố Thanh Yến nhẹ giọng hỏi: "Chuyện của chú xử lý xong rồi sao?"

"Gần như vậy." Lục Vọng ngồi trên ghế của ông chủ, không còn vẻ lạnh lùng tàn bạo khi xử lý những tên phản bội vừa rồi, khuông mặt tuấn mỹ hiện lên nét dịu dàng hiếm có.

Có vẻ như cùng thiếu niên nói chuyện phiến cũng giúp anh thả lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!