Chương 2: (Vô Đề)

Lục Tinh Trạch thay đổi.

Người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của y là mẹ Lục

- Hứa Tuệ Dung và cha Lục

- Lục Văn Đức.

Mặc dù lúc trước hai người đều nhận ra con trai ruột của mình là Chu Tử Kỳ, nhưng đối với người bên cạnh, nâng trong lòng bàn tay cũng sợ đau mười sáu năm Lục Tinh Trạch không phải không có cảm tình, chỉ là Lục Tinh Trạch bị nuôi thành quá ngây thơ, không biết lòng người hiểm ác, bị Chu Tử Kỳ nhiều lần hãm hại, xóa sạch tình cảm duy nhất của hai người dành cho y.

Trong đó bao gồm Lục Tinh Trạch tiêu xài vô độ, vô cớ gây rối, không biết cảm ơn, mà Chu Tử Kỳ bằng việc kiểm soát y, đau lòng cho Lục Văn Đức bên ngoài vất vả kiếm tiền, tiêu tiền vô cùng tiết kiệm, cũng không mở miệng đòi mua đồ, lại cảm thấy Hứa Tuệ Dung vì gia đình này lo liệu trên dưới, rất hiếu thảo với Hứa Tuệ Dung, thường xuyên xoa vai đấm chân, như muốn bù đắp lòng hiếu thảo đã nhiều năm không thực hiện được, làm Hứa Tuệ Dung cảm động đến mức, hai vợ chồng càng ngày càng chướng mắt con sói mắt trắng* Lục Tinh Trạch.

*Sói mắt trắng: Có một câu tục ngữ dân gian: "sói mắt trắng, không nhận mẹ", trong cơn đói khát thậm chí nó có thế ăn thịt chính người mẹ đã nuôi dưỡng mình. Người ta thường dùng hình ảnh "sói mắt trắng" ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.

Lục Tinh Trạch nói đến thật bi thảm, đột nhiên bị thay đổi lớn, bị Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung chiều hư mà hoang mang, căn bản không biết về sau nên đi như thế nào, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, sai lầm lớn nhất của y chính là không thể gánh vác.

Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung là kiểu cha mẹ cực kỳ bênh vực người mình, cưng chiều con cái đến mức không nói lý lẽ, Lục Tinh Trạch bị hai người nuôi dạy cực kỳ kiêu căng, may mắn bản tính y không xấu, cho nên lớn lên cũng không trở thành ma vương ương bướng, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, nhưng dù vậy, đám bạn xấu có thói quen xấu gì cậu đều có.

Mất đi sự che chở của Lục gia, những thói quen xấu này trở nên trí mạng! Y bị lừa một số tiền khổng lồ và bị đòi nợ, y không hề nghĩ ngợi mà đem bán chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn nhận được vào ngày sinh nhật, y cho rằng vợ chồng Lục Văn Đức biết chuyện cũng chỉ giống như trước nhiều lắm trách cứ y vài câu, không ngờ Lục Văn Đức đen mặt khóa thẻ của y, còn bắt y quỳ dưới mưa suy ngẫm, mà Hứa Tuệ Dung thì chửi ầm lên, giận y đã phung phí chiếc xe thể thao đáng lẽ phải thuộc về con trai mình, tát y một tát đuổi khỏi Lục gia!

Đối mặt với đủ loại nhục mạ đánh đập gay gắt từ ba mẹ đã từng yêu thương mình sâu sắc, Lục Tinh Trạch lúc này mới ý thức được, không có huyết thống quan hệ, đối với vợ chồng Lục gia mà nói chính là một loại rác rưởi hình người chướng mắt. Sự tồn tại của y không có lúc nào là không nhắc nhở vợ chồng họ, y đã thế con ruột họ hưởng bao nhiêu phúc phần, còn con ruột của họ mấy năm nay ăn không ít khổ ở nông thôn!

Cho dù sự thật không phải như thế, nhưng hành vi bán thảm* của Chu Tử Kỳ đã làm hai người cực kỳ bất mãn, đầu óc không tỉnh táo mà đi tìm đường chết, tất nhiên là tự rước lấy nhục.

* Bán thảm: /mài cǎn/Giả nghèo giả khổ, đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng thương cảm của mọi người.

Hiện tại mọi thứ đều chưa xảy ra, nếu Chu Tử Kỳ giỏi giả vờ như vậy, vậy thì cậu sẽ chủ động ra tay, lắp đầy nó trước, đến lúc đó châu ngọc đã có sẵn, Chu Tử Kỳ đến giả vờ, cũng chẳng có gì khác biệt.

Cho nên Cố Thanh Yến bắt đầu xuống tay thay đổi ấn tượng của người xung quanh cậu, đặc biệt là vợ chồng Lục gia.

Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Thanh Yến yêu cầu tìm gia sư.

Hứa Tuệ Dung trừng to mắt, không thể tin hỏi: "Con xác định muốn tìm gia sư?"

"Dạ." Cố Thanh Yến sắc mặt ửng đỏ, lúng túng nói "Mẹ, mẹ giúp con tìm hai giáo viên, nghiêm khắc một chút cũng không sao."

Hứa Tuệ Dung ngạc nhiên bất động, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt "Có phải con lại gặp rắc rối gì không?"

Cố Thanh Yến lộ vẻ khó xử, có chút tức giận mà nói: "Con không có!"

Hứa Tuệ Dung kéo cậu qua, lo lắng sờ trán cậu: "Không sốt mà......"

Cố Thanh Yến thẹn thùng đỏ mặt lên: "Mẹ con không có bệnh! Con biết con đang nói cái gì!"

Hứa Tuệ Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, cưng chiều xoa đầu cậu: "Dọa chết mẹ, còn tưởng con xảy ra chuyện gì."

"Sao đột nhiên muốn học thêm? Là vì thích cô gái nào có thành tích học tập tốt ở trường, sợ cô ấy không thích con sao?"

"Không phải!" Cố Thanh Yến cầm tay nàng bỏ xuống, "Mẹ đừng sờ đầu con! Sẽ bị lùn!"

"Được, mẹ không sờ." Hứa Tuệ Dung bật cười, sau đó thở dài nói, "Con bây giờ không thích làm nũng giống như lúc nhỏ nữa......"

Cố Thanh Yến đỏ mặt: "Con cũng không phải con nít!"

Hứa Tuệ Dung nhìn cậu bằng ánh mắt đầy âu yếm: "Phải phải phải, con lớn rồi, là một cậu bé lớn! Cậu bé lớn thì phải nói có sách mách có chứng, vậy con nói với mẹ, con tại sao muốn tìm gia sư học thêm."

Cố Thanh Yến mấp máy môi, lông mi đen dày rũ xuống, rầu rĩ nói: "Đêm qua khi ăn cơm, con nhìn thấy trên mái tóc ba có một sợi tóc bạc ......"

Hứa Tuệ Dung sửng sốt, Cố Thanh Yến nắm chặt nắm tay, giọng nói có chút khàn: "Mẹ, có phải con nên để hai người bớt lo không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!