"Vì sao lại muốn Tiểu Trạch làm xét nghiệm ADN với chúng ta?" Sắc mặt Hứa Tuệ Dung không tốt, ra sức phản đối đề nghị của Lục Văn Đức, "Nếu Tiểu Trạch biết chúng ta làm loại giám định này, nhất định sẽ mất bình tĩnh!"
Lục Văn Đức bất đắc dĩ: "Cái giám định này không làm, em có thể an tâm không?"
Hạt giống nghi ngờ một khi được gieo xuống sẽ mọc rễ nảy mầm, chỉ khi đem hạt giống nghi ngờ này đào ra mới có thể làm cho gia đình bọn họ khôi phục bình yên.
Ngẫm lại gương mặt giống hệt mình của Chu Tử Kỳ, lại nhớ đến dáng vẻ hèn mọn lại yếu ớt, Hứa Tuệ Dung không thể mở miệng nói ra lời từ chối.
"Được rồi, việc này chỉ có hai chúng ta biết, anh không nói em không nói, Tiểu Trạch sẽ không biết." Lục Văn Đức thấp giọng an ủi nàng.
Hứa Tuệ Dung vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, rầu rĩ không vui nói: "Hôm nay là Ngày Của Mẹ, anh không ở nhà nên không thấy được, Tiểu Trạch tự mình kiếm tiền, mua cho em một đôi bông tai trân châu rất đẹp."
"Con hiếu thuận như vậy, sao có thể không phải con ruột của chúng ta?"
Lục Văn Đức tò mò hỏi: "Con tự kiếm tiền, con làm sao kiếm?"
Hỏi đến chuyện này, trên mặt Hứa Tuệ Dung tràn đầy kiêu ngạo: "Đứa nhỏ này sau khi hiểu chuyện liền không còn tìm chúng ta xin tiền, con nói chúng ta kiếm tiền không dễ dàng, muốn sửa lại thói tiêu tiền phung phí trước đây, học cách kiếm tiền và chi tiêu của chúng ta!"
"Con lấy tất cả tiền tiêu vặt chúng ta cho đem tiết kiệm, vừa hay con trai họ Trình có một người anh họ chơi cổ phiếu kiếm chút tiền lời, con liền liên hệ đối phương, mua một số sách về đầu tư quản lý tài chính xem, đi theo đối phương học cách giao dịch cổ phiếu. Con thông minh ánh mắt cũng tốt, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà liền kiếm được tiền!"
"Này không là gì, lần đầu kiếm được tiền con liền nghĩ đến anh và em, tặng em một món quà nhân Ngày Của Mẹ! Con còn nói, chờ kiếm thêm được nhiều tiền một chút, sẽ cho anh một món quà bất ngờ vào Ngày Của Cha!"
Lục Văn Đức vui mừng khôn xiết, không thể tưởng tượng được con trai sau khi thay đổi còn bộc lộ được thiên phú về đầu tư!
Lớn lên đẹp, thành tích tốt, tuổi còn nhỏ đã biết quản lý tài chính đầu tư kiếm tiền hiếu kính cha mẹ, đây chẳng phải là "Con nhà người ta" trong miệng rất nhiều người hay sao?!
Lục Văn Đức cũng rất tự hào, cười tủm tỉm nói: "Đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên không giống chúng ta, nhưng đứa trẻ một tay chúng ta nuôi lớn tự nhiên sẽ hướng về chúng ta!"
Hứa Tuệ Dung gật đầu đồng ý, nhìn Lục Văn Đức nghiêm túc nói: "Cho nên mặc kệ kết quả giám định thế nào, Tiểu Trạch đều là con trai của chúng ta!"
Lục Văn Đức hiểu rõ lời vợ, vỗ mạnh mu bàn tay nàng, hứa hẹn nói: "Được, nghe em."
Kết quả tồi tệ nhất, không mong muốn nhất chính là Lục Tinh Trạch không phải con trai họ, nhưng bọn họ nâng niu Lục Tinh Trạch trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ vì cậu không phải con ruột mà đuổi cậu đi?
Hứa Tuệ Dung trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Nếu chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nàng sẽ cho đứa trẻ giống nàng chút tiền, cũng hỗ trợ hắn tìm cha mẹ ruột!
......
Cố Thanh Yến cảm giác hai ngày này Hứa Tuệ Dung và Lục Văn Đức đặc biệt quan tâm đến mình.
Cậu vừa về nhà, Hứa Tuệ Dung vốn là người hiếm khi xuống bếp lập tức chào đón cậu: "Mẹ làm món tôm hùm hấp phomai con thích nhất, Tiểu Trạch mau rửa tay đến ăn đi!"
Ông ba Lục Văn Đức đi xã giao xong trở về cũng lôi kéo cậu: "Nghe mẹ con nói gần đây con học quản lý tài chính? Đi, đi đến thư phòng! Ba con một lão tổng sẽ dạy con những bí mật bên trong!"
Vì để hỗ trợ cậu học quản lý tài chính, Lục Văn Đức còn cho cậu 100 vạn, coi như tiền vốn!
Cố Thanh Yến tự nhiên vui vẻ nhận, thực lòng khen tay nghề của Hứa Tuệ Dung, sau khi ăn xong tôm hùm hấp phô mai để bày tỏ lòng biết ơn, thổi một hồi rắm cầu vồng* cho Lục Văn Đức, tỏ vẻ sẽ chăm chỉ học, để người khác đều khen một tiếng hổ phụ vô khuyển tử**.
*Rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng bên Trung, là lời khen ai đó nhưng thể hiện quá lên so với thực tại.
**Hổ phụ vô khuyển tử: Tục ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Sự khác thường tất có quỷ, hành động của hai người trong mắt Cố Thanh Yến chính là chột dạ muốn đền bù, xem ra Chu Tử Kỳ đã tiếp xúc với hai người.
Mưa gió đến gần.
Khác với nguyên tác, khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung hai người cũng không kích động đến cãi nhau, mà là khó có thể chấp nhận sự thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!