Chương 16: (Vô Đề)

"Tiên sinh, cháu thật sự không có việc gì, không cần nằm viện theo dõi! Ngày thường cháu cẩn thận một chút sẽ không sao!" Bởi vì miệng vết thương quá dài, phải khâu năm mũi Chu Tử Kỳ nhăn khuôn mặt nhỏ nói.

Lục Văn Đức không đồng ý, an ủi hắn: "Cháu yên tâm, mấy ngày nằm viện này tiền công, ăn uống, viện phí của cháu đều sẽ do chú phụ trách."

"Không cần, tiên sinh! Cháu chỉ là một học sinh, thứ bảy chủ nhật làm thêm bán thời gian, tiền lương một ngày cũng chỉ mấy chục tệ, không có gì đáng ngại......" Chu Tử Kỳ nói rất chân thành, nhưng lời nói trước sau của hắn đều bộc lộ ra là một chàng trai trẻ giản dị nghèo khó nhưng kiên định, tốt bụng lại nhiệt tình.

Quả nhiên, Lục Văn Đức nghe xong lời này lúc sau càng không thể để hắn xuất viện.

Chu Tử Kỳ đành phải giả vờ bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, cháu ở đây hai ngày, thứ hai trường còn có kiểm tra, cháu nhất định phải quay về."

Thấy hắn bị thương nhưng vẫn suy nghĩ đến học tập, Lục Văn Đức không khỏi nhớ tới con trai nhà mình gần đây đã hoàn toàn tỉnh ngộ, khắc khổ học tập, thành tích tiến bộ nhanh như ngồi tên lửa, hiền hoà mà cười nói: "Cháu là một đứa trẻ thích học tập, năm nay học lớp mấy rồi?"

Chu Tử Kỳ cực kỳ hưng phấn, hắn đang lo phải làm thế nào để nói chuyện với Lục Văn Đức, thuận tiện dẫn ra Lục Tinh Trạch, để Lục Văn Đức tự ý thức được mình giỏi như thế nào so với Lục Tinh Trạch, để quá trình nhận nhau của họ càng thêm thuận lợi, Lục Văn Đức đã chủ động nhắc tới đề tài này!

"Cháu năm nay 16 tuổi, cao nhị (tương đương lớp 11 bên mình), là học sinh trường trung học Trực Thuộc."

Trường trung học trực thuộc là trường top 3 ở thành phố B, hắn là dựa vào thực lực của chính mình thi đậu vào! Không giống như Lục Tinh Trạch là dùng tiền và quan hệ nhét vào!

"16 tuổi, cao nhị? Vậy cháu và con trai chú giống nhau, con trai chú cũng đang học cao nhị!"

"Trùng hợp như vậy?" Chu Tử Kỳ làm bộ tò mò hỏi, "Cậu ấy học trường nào?"

"Con chú học Nhất Trung!"

Nói đến Cố Thanh Yến, Lục Văn Đức cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nhưng trước mặt người ngoài, ông vẫn giữ thói quen kiềm chế, chờ người khác khen tặng ông, ông lại nói hai câu khiêm tốn.

Chu Tử Kỳ lập tức nói: "Thì ra là học sinh Nhất Trung, học sinh trường Nhất Trung đều rất lợi hại, tiên sinh con trai ngài nhất định cũng rất ưu tú!"

Lục Tinh Trạch chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời phá gia chi tử, hắn cho rằng như vậy có thể k*ch th*ch Lục Văn Đức, khiến cho ông bất mãn với Lục Tinh Trạch, nào nghĩ đến Lục Văn Đức vậy mà lại đè nén ý cười, xua xua tay nói: "Nào có, tên nhóc đó trước đây không thích học, gần đây đã chăm chỉ hơn một chút, mới lọt vào top 50 trong kỳ thi vừa rồi."

Lời nói có vẻ đắc ý của ông làm lời an ủi Chu Tử Kỳ chuẩn bị bị kẹt trong cổ họng, bàn tay đặt bên người đột nhiên dùng sức nắm chặt.

Sao lại không giống với tưởng tượng của hắn? Thành tích của Lục Tinh Trạch còn tốt hơn so với hắn?

Sao có thể!!

Trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười cứng đờ, Chu Tử Kỳ ngượng ngùng nói: "Như vậy a, rất lợi hại. Có cơ hội gặp cậu ấy, cháu phải xin cậu ấy vài lời khuyên về học tập mới được."

Lời này vừa lúc bị Hứa Tuệ Dung vừa tiến vào nghe được, nàng đang muốn nói "Con trai dì nói, cháu an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng việc học, chúng tôi sẽ sắp xếp gia sư cho cháu", khi thấy được khuôn mặt của Chu Tử Kỳ, lập tức ngây ngẩn cả người.

"Con......" Hứa Tuệ Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vô cùng ngạc nhiên khi có người giống nàng đến thế.

Chu Tử Kỳ cũng ngơ ngẩn nhìn nàng, hốc mắt đột nhiên đã ươn ướt.

"Người, người có phải là mẹ con không?"

Giọng nói yếu ớt mang theo khát vọng mong đợi vang lên, Chu Tử Kỳ hốc mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tuệ Dung, trong mắt tràn đầy tâm tình ngưỡng mộ.

Hứa Tuệ Dung hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nghe được lời này khẽ nhíu mày, Lục Văn Đức cũng có chút kinh ngạc, bầu không khí như giảm vài nhiệt độ, vội hoà giải nói: "Vừa mới gặp anh cũng hoảng sợ, không nghĩ tới đứa nhỏ này thế mà lại giống em đến sáu bảy phần."

"Thực xin lỗi, phu nhân!" Chu Tử Kỳ lau lau khóe mắt, ngượng ngùng nói, "Cháu chỉ là quá mong nhớ mẹ cháu, không phải cố ý mạo phạm ngài!"

Đối phương cũng xem như ân nhân của chồng mình, dáng vẻ nhìn còn rất đáng thương, lại rất giống mình, Hứa Tuệ Dung tự nhiên không nỡ trách móc, ngược lại là ân cần nói: "Cháu đang tìm mẹ sao? Mẹ cháu mất tích rồi?"

Chu Tử Kỳ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải, mà là từ nhỏ cháu chưa từng gặp qua mẹ."

...... Đứa trẻ này bị mẹ vứt bỏ?

Hứa Tuệ Dung lộ ra vẻ đồng cẩm, Chu Tử Kỳ giải thích thêm: "Cháu là bị ôm nhầm ở bệnh viện......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!