Chương 13: (Vô Đề)

Đây là một trai nghiệm mới lạ, Cố Thanh Yến lớn lên trong cô nhi viện, trừ trao đổi lợi ích, chưa bao giờ được hưởng cảm giác đơn giản được người yêu thương.

Nam nhân trước mặt mạnh mẽ lạnh lùng, không hợp tình người, lại là người bất ngờ ưu ái cậu.

Cố Thanh Yến đã quen một mình gánh vác mọi việc không khỏi có chút cảm động nho nhỏ.

Cậu  là người người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi phạm ta ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần, cũng sẵn lòng đền đáp lại. Nếu Lục Vọng đối tốt với cậu, cậu sẽ không ngại làm chút chuyện cho Lục Vọng cảm thấy vui vẻ.

"Tên Lý Thừa Trác này thích đàn ông sao?" Cố Thanh Yến tức giận hỏi.

Hai người đàn ông trước mắt bao người ấp ấp ôm ôm, cử chỉ thân mật, chỉ cần mắt không mù não không tàn đều nhìn ra được.

"Trước đây hắn ngẫu nhiên cố ý tiếp cận cháu, có phải cũng muốn chơi cháu không?"

Lời này được nói trắng ra lại nổi giận đùng đùng, Cố Thanh Yến giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Quá ghê tởm!"

Mày kiếm của Lục Vọng khẽ nhếch: "Thích đàn ông là ghê tởm sao?"

"Cháu không quan tâm hắn thích nam hay nữ! Trong ngực ôm một người s* s**ng một người trong lòng lại tơ tưởng một khác chính là ghê tởm!"

Cậu chưa từng thích ai, cũng không biết tương lai có cơ hội thích người khác không, càng không biết người này là nam hay nữ, nhưng người cậu thích nhất định phải sạch sẽ cả thể xác lẫn tinh thần!

Ở phương diện tình cảm này, cậu yêu cầu rất cao, dù sao tình cảm không thể xem như cơm, nhưng một khi tình cảm bị phản bội, so với chết còn khó chịu hơn!

Cho nên cậu sẽ không dễ dàng động lòng với ai.

"Ừm." Lục Vọng hiếm có mà đồng ý.

Cố Thanh Yến càng nói càng tức giận: "Hắn xem cháu là thằng ngốc sao? Cho rằng tùy tùy tiện tiện dù vài thủ đoạn nhỏ liền khiến cháu tình sâu nghĩa nặng với hắn?"

"Sao không tiểu một bãi rồi soi xem mình có xứng hay không! Cho dù cháu thích nam, cũng sẽ không thích loại tiểu nhân dối trá như hắn!"

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu niên giận đến đỏ bừng, đôi mắt trong như nước bởi vì lửa giận mà rực rỡ lấp lánh, Lục Vọng nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, trầm giọng hỏi: "Vậy em thích người như thế nào?"

Cố Thanh Yến bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó, cậu đưa mắt nhìn về hướng Lục Vọng, chần chờ nói: "Chắc là giống như chú nhỏ đi."

"Lớn lên đẹp trai, dáng người tuyệt hảo, đối tốt với cháu......" Cố Thanh Yến liệt kê từng điểm, giọng điệu từ do dự khi vừa mới bắt đầu biến thành kiên định, "Đúng! Chính là giống như chú nhỏ vậy!"

Ánh mắt cậu sáng quắc nhìn Lục Vọng, trong mắt chứa đầy vui mừng và tin cậy: "Cháu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đối phương lớn tuổi có thể dẫn dắt cháu, tính tình cháu không tốt, đối phương cảm xúc ổn định có thể bao dung cháu, cháu cái gì cũng không biết có khả năng sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng đối phương năng lực vượt trội không cần cháu giúp đỡ......"

Nói rồi lại nói, bỗng nhiên Cố Thanh Yến trở nên thất vọng.

"Chú nhỏ chú ưu tú như vậy, nếu lấy chú để tham khảo sẽ rất khó tìm được nửa kia. Cháu tệ như vậy, vẫn là tự yêu lấy mình, đừng liên lụy người khác sẽ tốt hơn."

Những lời nói của đứa nhỏ làm góc cạnh của khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lục Vọng mềm mại đi không ít, anh nhẹ giọng nói: "Em còn nhỏ, có thể từ từ tìm."

"Em không ngốc, không hiểu chuyện gì có thể từ từ học."

"Dạ, cháu biết rồi!" Cố Thanh Yến được an ủi, vui vẻ lộ ra nụ cười với anh.

Cảm xúc thiếu niên tới nhanh đi cũng nhanh, căn bản là không để việc này trong lòng. Đôi mắt đen nhánh của Lục Vọng nhìn thẳng cậu, bình tĩnh mở miệng: "Có chuyện cần nói với em, em chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Cố Thanh Yến rất tò mò: "Chuyện gì ạ?"

"Em không cảm thấy hắn cũng mẹ em Lục phu nhân rất giống nhau sao?" Lục Vọng chuyển màn hình giám sát đến bên người Chu Tử Kỳ.

Cố Thanh Yến hơi giật mình, cẩn thận đánh giá ngũ quan Chu Tử Kỳ, ngạc nhiên nói: "Hình như vậy! Khó trách cháu cảm thấy hắn rất quen mắt!"

Lục Vọng không có khả năng vô duyên vô cớ kêu cậu đến xem Chu Tử Kỳ và Lý Thừa Trác, cũng không có khả năng đột nhiên nhắc đến chuyện Chu Tử Kỳ giống Hứa Tuệ Dung, Cố Thanh Yến suy đoán Lục Vọng hẳn là đã biết chuyện cậu và Chu Tử Kỳ bị ôm nhầm, trên mặt lộ ra nghi hoặc, nhăn khuôn mặt nhỏ hỏi: "Hắn là cháu trai mẹ cháu hay là cháu ngoại? Nhưng mẹ cháu là con một, ông ngoại bà ngoại cháu không còn đứa con nào khác......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!