*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là tay già đời tình trường, theo một nghĩa nào đó Lý Thừa Trác rất biết nhìn người.
Hắn quét mắt nhìn Chu Tử Kỳ từ trên xuống dưới, liền kết luận thiếu nữ ngây thơ mặc váy ngắn trước mặt, hơi có chút không được tự nhiên này là một cậu trai trẻ.
Đang lúc buồn chán vì bị tuột mất con mồi ngon hấp dẫn lại tạm thời không có cách nào nhấm nháp được hắn lúc này lập tức trở nên hưng phấn.
Hắn nhìn chòng chọc Chu Tử Kỳ, đeo chiếc mặt nạ dối trá nở cụ cười ôn hòa với Chu Tử Kỳ.
Hắn chưa gặp qua con trai thích đóng giả nữ, không biết loại trai này ở trên giường sẽ có hương vị gì.
Tưởng tượng thiếu niên ăn mặc gợi cảm chân mang tất đen, ngoan ngoãn quỳ bò trên giường, đuôi mắt đỏ ửng, nhỏ giọng khóc thút thít...... Lý Thừa Trác tức khắc cảm giác quần tây có chút căng chặt.
Kiềm chế động tác l**m môi, Lý Thừa Trác nhấc chân đi về phía Chu Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ khẩn trương lại bối rối.
Hắn có nhận ra mình không?
"Vị này...... Tiểu thư," Lý Thừa Trác nhẹ nhàng lịch sự nói, "Em đang gặp khó khăn gì sao?"
Chu Tử Kỳ ngẩn ra, Lý Thừa Trác không có nhận ra hắn? Hắn tính toán trả lời: "Đúng vậy, tôi mới từ ghế lô* ra đi toilet, nhưng quên đường trở về. Tiên sinh ngài có thể giúp tôi không?"
*(bāoxiāng): ghế lô, ghế ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chổ ngồi. (từ này t không biết thay bằng từ gì thì thích hợp nữa)
Lý Thừa Trác mỉm cười: "Đương nhiên."
Trước đây bởi vì thân phận mà sinh lòng tự ti, Chu Tử Kỳ chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn Lý Thừa Trác chơi đùa, xem hắn cùng những nhân viên phục vụ khác trò chuyện, nhìn những nhân viên phục vụ đó đỏ mặt thẹn thùng hứng tình, còn có thể được tiền boa, trong lòng rất hụt hẫng.
Hiện tại tuy rằng là giả, nhưng giờ phút này hắn và Lý Thừa Trác ở bên ngoài địa vị thân phận ngang nhau, nội tâm Chu Tử Kỳ không còn thấy tự ti, ngẩng gương mặt ngây thơ nhìn Lý Thừa Trác, mềm giọng nói: "Tiên sinh ngài thật là tốt!"
"Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Ý cười trong mắt Lý Thừa Trác càng sâu: "Tiểu thư ngồi ở ghế lô nào? Tôi đưa em qua đó."
"Ghế lô của Lục phu nhân, tiên sinh biết đi như thế nào không?"
"Lục phu nhân?" Lý Thừa Trác nhướng mày, "Tập đoàn Phong Diệp Lục gia?"
Chu Tử Kỳ gật gật đầu: "Đúng vậy."
Ánh mắt Lý Thừa Trác dừng lại trên mặt mày có sáu phần giống Hứa Tuệ Dung, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Em là gì của Lục phu nhân?"
Chu Tử Kỳ không trả lời, chỉ nhẫn nhịn mỉm cười, Lý Thừa Trác nhìn cậu thật sâu, gọi một người phục vụ lại hỏi ghế lô của Hứa Tuệ Dung.
Sợ hắn đưa mình qua sẽ bị lộ, Chu Tử Kỳ nhanh nhẹn nói: "Bạn ngài còn đang đợi ngài, không làm phiền ngài nữa, ngài nói cho em đi như thế nào là được."
Nói xong lời này, trên mặt Chu Tử Kỳ nổi lên một màu hồng nhạt: "Có thể thêm phương thức liên lạc của ngài không?"
Lý Thừa Trác cong môi: "Đương nhiên."
"Cảm ơn ngài! Có cơ hội gặp lại!" Chu Tử Kỳ đỏ mặt xoay người đi, ghế lô của Hứa Tuệ Dung là Đinh Lan Các, xoay người đi về phía trước, đi qua hành lang trúc chỉ vàng quẹo vào là đến.
Trúc chỉ vàng ,
Lý Thừa Trác gọi hắn lại, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, giọng điệu nhiệt tình tự nhiên nói: "Tiểu thư xinh đẹp, nếu em còn có gì cần giúp đỡ, có thể điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ còn ở đây thêm một lúc nữa."
Chu Tử Kỳ trong lòng ấm áp, vui vẻ lại cảm kích: "Được, em biết rồi, cảm ơn ngài!"
Trong khoảnh khắc hắn xoay người đi, khóe môi Lý Thừa Trác lộ ra nụ cười thích thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!