Editor: Lạc Tiếu - 17/04/2020
Lúc trước khi trò chuyện cùng Lý thúc, ông ấy có tự giới thiệu mình là quản gia Lục trạch, mãi cho đến hôm nay, đi vào nhà Lục Châu, Đường Dĩ Tố mới biết được, "Lục trạch" là khái niệm như thế nào.
Đối với dân chúng bình thường như Đường Dĩ Tố mà nói, trong lý giải của cô, ở thành phố này, trừ khu trung tâm phải giữ lại dáng vẻ lịch sử ra, phần lớn đều là nhà cao tầng san sát, các loại khu trung tâm thương mại bao trùm.
Thẳng đến khi tới địa chỉ mà Lý thúc đưa cho, Đường Dĩ Tố bắt xe đến khu vực xa lạ này, cô mới phát hiện, ở địa phương phồn hoa náo nhiệt như nội thành vậy mà còn có một đám biệt thự yên tĩnh như vậy.
Chạy qua một mảnh rừng cây u tĩnh là con đường dẫn tới tiểu khu, xích tới một chút là tầng tầng trạm kiểm soát canh phòng nghiêm ngặt, sau khi xác nhận thân phận của Đường Dĩ Tố, vệ sĩ và bảo vệ ngoài cửa tiểu khu lúc này mới thả người. Mãi cho đến đi đi đến trước Lục trạch, Đường Dĩ Tố mới sâu sắc cảm nhận được, chênh lệch giữa người thường và kẻ có tiền lớn bao nhiêu.
Trước đây cô cũng biết giá trị con người của Lục Châu xa xỉ, nhưng cuộc sống bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của Đường Dĩ Tố. Khi ở đoàn phim, ngay cả một trợ lý Lục Châu cũng không có. Trừ khi vô cùng bận rộn, nếu không, phần lớn thời gian anh đều cùng mọi người cùng ra cùng vào, chênh lệch giữa người với người thoạt nhìn cũng không lớn như vậy.
Hiện tại đứng ở trước cửa Lục trạch, nhìn Lý thúc đang cười tủm tỉm đi về phía mình, cả người Đường Dĩ Tố có chút không được tự nhiên.
Vết thương trên chân rõ ràng đã sớm khỏi, lúc này giống như là chưa cắt bột thạch cao, tư thế đi đứng của cô cũng trở nên quái quái.
Cũng may, Đường Dĩ Tố tuy rằng làm chuyện khác không được, nhưng năng lực che dấu cảm xúc vẫn có, thần sắc như thường đi theo Lý thúc vào trong.
Từ cửa lớn đi vào trong nhà cũng cách một đoạn đường ngắn, Lý thúc vừa đi, vừa giới thiệu cho Đường Dĩ Tố đại khái kết cấu của Lục trạch, từ lai lịch cho đến phân bố phòng ốc bây giờ, ngay cả tình huống người hầu bên trong cũng khai sạch sành sanh.
Ban đầu, Đường Dĩ Tố nghe còn cảm thấy rất mới lạ, sau càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, mơ hồ có loại cảm giác như Lý thúc đang muốn bàn giao lại Lục trạch cho cô.
Thật vất vả mới tìm được thời cơ, Đường Dĩ Tố nhanh chóng đánh lạc hướng khỏi đề tài kỳ quái này, cô vội hỏi: "Lý thúc, tình huống gần đây của Lục Châu ra sao?"
Lý thúc nghe được câu hỏi của Đường Dĩ Tố, ông kinh hỉ nói: "Thiếu gia đang thay thuốc, chờ sau khi bác sĩ Trần xuống đây, tôi sẽ lên nói với thiếu gia Dĩ Tố tiểu thư đã tới. Ngài ấy hẳn sẽ rất vui."
Đường Dĩ Tố nghe xong cảm thấy có chút sai sai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không ra vấn đề, chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Còn đang thay thuốc à... Vết thương trên người rất khó lành sao?"
Nói, Đường Dĩ Tố bất giác sờ sờ túi xách mình đang đeo.
Bên trong có một cái chai nhỏ, trong chai đựng linh tuyền đông lạnh đêm qua cô đã lấy từ ngọc bội.
Lúc Đường Dĩ Tố vào đoàn phim, ngọc bội bị cô để ở nhà, mãi cho đến sau khi trở về, mới bắt đầu tranh thủ thời gian dùng ngọc bội ngâm lấy linh tuyền để sử dụng.
Trừ mỗi ngày cho Đường Táo sử dụng ra, Đường Dĩ Tố còn dùng cho bản thân mình.
Bất quá rất nhiều người biết lần này bị thương này của cô, miệng vết thương tốt ngay sau một đêm có vẻ quá mức khoa trương, cho nên Đường Dĩ Tố sử dụng biện pháp uống, vừa lúc thanh lọc chất dơ trong cơ thể trong khoảng thời gian này.
Lục Châu là vì cô nên mới bị thương, trong nhà có bảo bối, Đường Dĩ Tố dĩ nhiên cũng muốn đưa cho anh một phần, giúp anh bớt chịu khổ một chút.
Lý thúc nghe câu hỏi của Đường Dĩ Tố, dường như rất sợ cô hiểu lầm, ông vội vàng giải thích: "Dĩ Tố tiểu thư yên tâm, tuy rằng thiếu gia không gần nữ sắc, nhưng ngài ấy tuổi trẻ, thân thể cường tráng, chút thương tích này không làm khó được, tuyệt đối sẽ không lưu lại di chứng."
"Chỉ là lần bị thương này của thiếu gia làm không ít chuyện bị trì hoãn, sau khi ngài ấy tỉnh lại, phải lập tức bắt đầu làm việc, thời gian công tác mỗi ngày đều nhiều hơn mười lăm tiếng đồng hồ, hễ mà ý thức thanh tỉnh là lại tranh thủ làm việc."
"Tôi liều cái mạng già này kháng nghị, nhưng thiếu gia cũng không nghe, bởi vì mỗi ngày quá bận rộn, miệng vết thương không thể nào tốt nổi. Cho nên hiện tại tôi mới mặt dày làm ơn Dĩ Tố tiểu thư, chờ lát nữa sau khi gặp thiếu gia, nếu có thể cô hãy khuyên ngài ấy một chút, được không?"
Thấy người lớn tuổi thành khẩn nhìn mình, Đường Dĩ Tố thật sự không thể cự tuyệt, đành phải nói: "Chờ lát nữa tôi sẽ tận lực thử xem."
Lý thúc vừa nghe, tức khắc cười nói: "Thiếu gia mạnh miệng mềm lòng, chắc chắn sẽ nghe cô."
Vừa dứt lời, đã thấy bác sĩ Trần từ trên lầu đi xuống, Lý thúc tiến lên nói chuyện vài câu, sau đó quay sang nói với Đường Dĩ Tố: "Dĩ Tố tiểu thư, mời."
Tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra, mặt Lục Châu lộ ra ngoài: "Lý thúc, tôi không có... Dĩ Tố?"
Đường Dĩ Tố nhìn Lục Châu vừa mở cửa, vừa đang cài nút áo, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hơi quen quen.
Đây chẳng phải là cảnh tượng y như lần trước ở đoàn phim, buổi tối hôm đó Đường Dĩ Tố gõ cửa phòng Lục Châu sao.
Chỉ là lần này khác với hồi quẫn bách ở khách sạn khi đó, kinh ngạc qua đi, Lục Châu vừa đỏ mặt vừa nhíu mày nói: "Sao em lại ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!