Mọi người đều ngậm miệng không nhắc đến chuyện xảy ra ở đồn công an. Giang Nguyên là người đầu tiên bình thường lại, chỉ tự mắng một câu: "Đờ mờ, sau này không bao giờ tùy tiện làm người tốt nữa." Anh ta đã cố ý để lại lá cờ thưởng ở đồn công an, không mang theo.
Lãnh Phong nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Giang Nguyên bảo Lãnh Phong đi đường vòng, đi dọc bờ biển, tiện đường giải sầu. Lãnh Phong chế giễu anh ta: "Còn có tâm trạng này à."
"Sao không được có? Lúc đến tâm trạng bọn mình tốt biết bao, nhìn xem chuyện này làm rối hết lên. Chuyện trước kia của Tiểu Đông cũng qua lâu rồi, chúng ta đừng để bụng nữa. Còn đôi vợ chồng lòng lang dạ thú kia càng không liên quan gì với chúng ta, tại sao phải bị họ ảnh hưởng, đúng không? Đi đi đi, ra bờ biển đi dạo."
Vì vậy Lãnh Phong rẽ vào một góc, chạy đến hướng khác.
Biệt Đông ngồi ở ghế sau, luôn không nói gì, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Nhìn thấy xe rẽ vào mấy góc, sau đó cậu nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, màu xanh lam, hiện ra dạ quang.
Cậu đột nhiên nhớ ra, một góc hồ nước có thể nhìn thấy từ xa mỗi ngày trên sân thượng khách sạn chắc là nó, bây giờ Giang Nguyên nói với cậu, đây là biển Lê Dạng.
Hồ nước trên cao nguyên đều được gọi là biển, lần đầu tiên Biệt Đông nghe thấy. Trên núi cao ở quê cậu cũng có hồ, mộ của cha mẹ nằm trong rừng cây bên hồ, nhưng hồ ở đây khác với cái hồ trước mặt. Biển Lê Dạng tràn đầy sức sống, hải âu trắng bay liệng trên đầu trời, những đám mây rất thấp hắt bóng xuống giữa hồ, bên cạnh có vô số người tắm nắng, đi bộ, ngẩn người.
Lãnh Phong lái xe dọc trước biển Lê Dạng. Giang Nguyên như một hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho Biệt Đông, như đang cố gắng xoa dịu tâm trạng cho cậu.
Biệt Đông biết, thế là cậu cố nở nụ cười, nói với Giang Nguyên: "Nơi này rất đẹp."
Giang Nguyên quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Mọi chuyện đã qua rồi."
Dừng một lát, Biệt Đông cũng gật đầu. Cậu không biết rốt cuộc mình nghĩ gì, nhưng lúc này cậu chỉ muốn để Giang Nguyên yên tâm. Chiếc xe chạy mãi, Biệt Đông áp trán lên cửa kính xe ấm áp, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Hôm nay Biệt Đông không đến làm phụ bếp, Tư Phóng dứt khoát cho mình nghỉ luôn, không mở cửa kinh doanh. Sau khi quay về, ba người đến thẳng chỗ Tư Phóng ăn cơm. Đi vào từ cửa sau sân sau, trong phòng tối thui, Tư Phóng không mở cửa sổ, không bật đèn, ngồi một mình trên sofa uống Brandy.
Đã qua giờ cơm, mọi người đều hơi đói. Rõ ràng Tư Phóng hơi say, lười đứng lên, chỉ chỉ bếp phía sau: "Nguyên liệu có sẵn, tự nấu đi."
Vì vậy Biệt Đông chủ động nói: "Để em nấu, xong nhanh thôi."
Trong bếp vang lên tiếng thái thức ăn nhanh nhẹn, tiếng dầu nóng đổ vào nồi chiên xào. Giang Nguyên mở cửa sổ trong phòng trước ra cho thoáng khí. Tư Phóng bị chói híp mắt lại, hỏi họ đến cục công an thế nào rồi, cười nói muốn xem cờ thường, treo cờ thưởng ở quán cơm xem như biển hiệu.
Giang Nguyên dở khóc dở cười, kể đơn giản chuyện đã xảy ra, không nhắc đến Biệt Đông. Thế là Tư Phóng cũng mắng đôi vợ chồng kia.
Lãnh Phong vẫn không nói gì, Tư Phóng đá hắn một cái: "Vẻ mặt của chú là sao?"
Lãnh Phong liếc nhìn bếp, ở đó đang nấu thức ăn, hắn hạ thấp âm lượng nói với Giang Nguyên: "Người kia, mày nên đưa đi thì hơn, thật đấy, đừng chờ sau này xảy ra chuyện gì. Loại người như vậy nếu gây chuyện, mày với tao không thể thu dọn được đâu."
"Chuyện gì vậy?" Tư Phóng nhíu mày hỏi.
Giang Nguyên rặt vẻ không muốn, chỉ như một người giảng hòa, nói đơn giản Biệt Đông từng phạm tội và bị kết án.
Lãnh Phong phun ra mấy chữ: "Cố ý giết người, không thành."
Tư Phóng giật mình, vô thức nhìn bếp sau: "Giết ai?"
"Cha dượng của nó." Giang Nguyên trừng mắt nhìn Lãnh Phong, giải thích: "Tiểu Đông không chịu nói, nhưng sau đó người cha dượng kia bị phán tử hình, đã thi hành án, chắc chắn không phải loại gì tốt."
"Đệt…"Ánh mắt Tư Phóng hơi đình trệ, ngơ ngác suy nghĩ, sau đó nói: "Theo anh thấy, thằng nhóc Tiểu Đông này không giống người xấu, cho dù trước kia làm việc quá bốc đồng, nhưng mới mười chín tuổi, vẫn có thể từ từ dạy. Đừng hở tí là đuổi người ta đi. Ai mà chưa từng không sợ gì cả khi còn trẻ? Đúng không?"
"Đúng rồi!" Giang Nguyên đụng đụng Lãnh Phong, ý kia rất rõ ràng. Mọi người ở đây ai mà chẳng có vài lịch sử đen? Tại sao anh Tư bị mất đầu ngón tay, tại sao mày theo tao đến Lê Tân, chẳng lẽ trong lòng không biết sao?
Lãnh Phong cũng rót cho mình một chén rượu, nhấp một hớp, lạnh lùng không trả lời.
Biệt Đông nấu xong bốn món và một bát canh rất nhanh. Giang Nguyên bưng lên phòng trước giúp cậu. Không biết bụng ai đúng lúc kêu một tiếng, Giang Nguyên cười nói: "Thơm phết, ngửi mùi thôi đã khác đồ ăn anh Tư nấu."
Tư Phóng thuận miệng nói: "Trông cũng được, sau này anh Tư không nấu ăn được nữa sẽ để Tiểu Đông nấu, tăng lương."
Biệt Đông nói: "Em nấu, không cần tăng tiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!