Nước mắt ở khóe mắt Giang Nguyên vẫn chưa khô, lúc này lại bị chọc tức đến mức đau gan. Có cha mẹ nào như vậy không? Khó khăn lắm mới cứu được con ruột, lại anh đẩy tôi đẩy? Con ngay trước mặt con cái.
Anh ta nhất thời máu nóng xông lên đầu, ước gì có thể lập tức lao lên nói với đôi vợ chồng kia, hai người không cần con nữa đúng không? Vậy được, lập tức làm thủ tục nhận nuôi, để tôi nuôi cho, đứa trẻ do tôi cứu tôi bằng lòng nuôi, mẹ kiếp tôi chỉ thiếu mỗi đứa con.
Một biểu cảm của Giang Nguyên, Lãnh Phong đã biết anh ta muốn làm gì, nhanh như chớp kéo anh ta lại, hạ giọng nói: "Đừng xen vào, cả nhà họ đông đủ, cứ để họ tự giải quyết."
Ánh mắt Lãnh Phong liếc về phía Biệt Đông ngồi xổm trong góc ôm Tiểu Hàng, nhíu mày lại.
Cảnh sát cũng không muốn thấy cha mẹ cãi nhau trong đồn cảnh sát như vậy. Cuối cùng, phó cục trưởng cũng bị làm kinh động, chạy đến quát to một tiếng, cứng rắn tách hai vợ chồng ra, ấn họ ngồi xuống hai cái ghế, đối mặt nhau cho họ dễ giải quyết.
Kết quả, ước chừng đôi vợ chồng này tích tụ oán hận đã lâu, không nói được ba câu lại bắt đầu chửi nhau. Từ bây giờ đứa trẻ đi theo ai, đến ai chịu trách nhiệm khi đứa trẻ bị lạc mất, thậm chí nói đến những chuyện vặt vãnh trong lúc yêu đương trước khi kết hôn.
Lúc này Biệt Đông buông Tiểu Hàng ra, đi đến trước mặt phó cục trưởng và hỏi: "Nếu họ đều không cần đứa trẻ, có thể để đứa trẻ đi theo người khác không?"
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, hôm nay đứa trẻ nhìn thấy bố mẹ cãi nhau to như vậy, chịu chấn thương tâm lý có lẽ lớn hơn việc bị bắt cóc, chẳng khác gì bị cha mẹ ruột vứt bỏ ngay trước mặt. Thay vì cuối cùng bị một trong số họ đưa đi, chẳng thà để những gia đình bình thường khác muốn nhận con nuôi nhận nuôi đứa trẻ.
Phó cục trưởng bị hai bậc phụ huynh vô lý làm cho nổi cơn tam bành, bị Biệt Đông hỏi như vậy, giọng điệu cũng không tốt lắm, tức giận mắng: "Không được! Bố mẹ vẫn còn, muốn không chịu trách nhiệm à? Đừng hòng!"
Biệt Đông lạnh lùng mang theo chút thù hận nói: "Nhưng họ có xứng làm cha mẹ không? Họ không xứng!"
Vừa dứt lời, hai phụ huynh đang cãi nhau sững sờ, cha đứa trẻ lập tức trút giận lên cậu: "Đù! Mẹ kiếp mày là thằng nào?! Liên quan gì tới mày? Ông đây có xứng hay không đến lượt mày quản à? Đờ mờ lông còn chưa mọc đủ đã dám dạy đời tao?"
Mẹ đứa trẻ lạnh lùng nhìn Biệt Đông, cũng rặt vẻ "Chuyện nhà tôi liên quan đếch gì tới cậu". Sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Biệt Đông bị chạm vào, cậu lập tức đi tới, dễ dàng túm cổ áo cha đứa trẻ, giọng lạnh như băng: "Ông lặp lại lần nữa xem?"
Cảnh sát bên cạnh quát: "Làm gì đấy?! Muốn đánh nhau ở cục công an đúng không?"
Biệt Đông đã siết chặt nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt. Người đàn ông có vẻ hơi sợ, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt. Biệt Đông chuẩn bị tung nắm đấm, nhưng đột nhiên bị ngăn lại, có người ôm eo cậu từ phía sau, giữ nắm đấm của cậu, kéo cả người ra sau.
Người kia rất khỏe, Biệt Đông bị trói chặt toàn thân, kéo ra khỏi người đàn ông trung niên trước mặt. Giọng Lãnh Phong vang lên bên tai cậu: "Đừng ra tay, sẽ chịu thiệt."
Biệt Đông há to miệng thở hổn hển mấy cái, hơi bình tĩnh lại, mới nhìn rõ người ôm cậu kéo ra là Lãnh Phong. Thấy cậu hơi bình tĩnh, Lãnh Phong mới buông tay ra, còn gật đầu với cảnh sát, thản nhiên nói: "Xin lỗi, cậu ấy nhất thời kích động."
Phó cục trưởng bị một loạt chuyện ầm ĩ hôm nay làm cho tức sôi máu, ngón tay run rẩy, dựa vào nguyên tắc không tha một ai, ông chỉ vào đôi vợ chồng kia: "Hai người, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này ngay tại đây cho tôi. Cho dù đứa trẻ đi theo ai, nhất định phải có một người đưa đi!"
Lại quay đầu chỉ Biệt Đông: "Cậu là ai? Gan to gớm nhỉ, ở cục công an cũng dám ra tay đánh người? Lại đây, cho tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân, xem xem làm gì, có tiền án hay không!"
Rõ ràng là ban ngày, trời nắng chang chang, nhưng toàn thân Biệt Đông lại hơi lạnh.
Một anh cảnh sát lập tức đi tới hỏi thẻ căn cước của Biệt Đông, Giang Nguyên vẫn đang cười nói xin tha: "Không đến mức đó chứ, chỉ nhất thời kích động thôi, cũng không phải ra tay thật…"
Anh cảnh sát đưa mắt ra hiệu cho anh ta, lãnh đạo đang nổi nóng, chúng tôi cũng chỉ làm cho có hình thức, lúc này đừng phản kháng.
Sắc mặt Biệt Đông tái nhợt, nộp thẻ căn cước. Anh cảnh sát cầm lấy đi đến trước máy vi tính trên bàn loay hoay một lúc, tiếp đó ánh mắt sững sờ, giống như không thể tin được.
Giang Nguyên và Lãnh Phong ngờ vực nhìn cảnh sát, lại nhìn Biệt Đông. Biệt Đông mím chặt môi, mặt không biểu cảm.
"Sếp ơi, chú xem đi." Anh cảnh sát nói với phó cục trưởng.
Phó cục trưởng vẫn thở hổn hển, nổi giận đùng đùng đi đến trước máy tính, rồi cũng sững sờ theo. Sau đó ông nhìn Biệt Đông với ánh mắt phức tạp: "Quả nhiên, hóa ra còn là tội phạm giết người à, bảo sao vô pháp vô thiên như vậy!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Đôi vợ chồng kia thậm chí co rúm người lại, như thể đối mặt với "tội phạm giết người" ngay lập tức hình thành cộng đồng lợi ích, cùng đối ngoại.
Lãnh Phong nhíu mày ra chữ "Xuyên" (), Giang Nguyên cũng kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Biệt Đông.
Biệt Đông vẫn như vậy, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và hung ác như thú hoang, nhìn thẳng vào phó cục trưởng: "Cháu không giết người."
Phó cục trưởng hừ mạnh một tiếng, ngón tay chọc màn hình máy tính: "Phải, người kia may mắn không chết, nếu không cả đời này cậu đừng hòng ra ngoài. Trên phán quyết của tòa viết rõ: thôn Tuyết Hồ, huyện Hạ Châu, tỉnh Hắc Long Giang, ngày 23 tháng 9, một trong những người có liên quan trong vụ án hình sự nghiêm trọng có ý định và khuynh hướng giết người rõ ràng, không thành."
Phó cục trưởng lặp lại hai chữ cuối cùng: "Không thành, có biết hai chữ này không? Có ý định giết người, thực hiện hành vi giết người, không g**t ch*t xem như cậu gặp may! Ba năm trước cậu vẫn chưa tròn 18 tuổi, nên được xử nhẹ, chỉ nhốt có vài năm, cậu mới có thể yên lành đứng ở đây. Bây giờ cậu đủ 18 tuổi rồi, cậu biết không, nếu lại làm chuyện gì ngu ngốc, cậu sẽ bị nhốt cả đời!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!