Tư Phóng nói chuyện với Biệt Đông, cậu vẫn muốn làm phụ bếp ở chỗ gã. Thế là bàn bạc xong tiền lương, mỗi ngày đến vào giờ cơm trưa và tối, một tháng 1500.
Bên Giang Nguyên cũng đã báo giá, cũng 1500. Biệt Đông cảm thấy công việc của khách sạn không nhiều, sắp xếp quét dọn cậu có thể làm xong trong một buổi sáng. Giang Nguyên không quan tâm thời gian rảnh cậu làm gì, Biệt Đông cảm thấy cầm số tiền này không yên tâm, nên hỏi còn có việc gì khác mà cậu có thể làm không.
Giang Nguyên mở khách sạn này không phải để kiếm tiền, chỉ để cho mình có nơi ở, kinh doanh lúc được lúc không, đóng cửa ngừng kinh doanh là trạng thái bình thường. Nhưng Biệt Đông nói như vậy với anh ta, Giang Nguyên sờ đầu, thuận miệng đáp: "Vậy thì… Nếu em rảnh cứ kinh doanh cũng được, nếu có khách đến, sẽ chia cho em 10% tiền phòng của mỗi người."
Anh ta nói lời này cũng không để bụng, chỉ thấy thằng nhóc tích cực như vậy, thuận miệng ứng phó thôi. Nhưng Biệt Đông rất để ý, cậu cảm thấy trong lòng khó chịu khi sân và phòng rộng như thế lại để trống.
Nhưng trong thời gian ngắn cậu cũng không biết đi đâu tìm khách.
Tư Phóng kinh doanh quán cơm tận tâm hơn Giang Nguyên nhiều, gần như được xem là quán cơm đông khách nhất đường Tùy Viên. Gã cũng không quảng cáo, có được hiệu quả này hoàn toàn nhờ truyền miệng. Biệt Đông ăn cơm ở đó hơn nửa tháng, cũng công nhận Tư Phóng nấu cơm ngon.
Thật ra Tư Phóng nấu ăn không cầu kỳ, mạnh mẽ thoải mái, lúc nấu ăn có khí chất giang hồ, như thể giây tiếp theo sẽ vứt muôi quơ con dao đi chém người, nhưng rất ngon.
Sau đó các thực khách sẽ đăng bài đăng ảnh lên mạng, nói là trên đường Tùy Viên có "Quán ăn đêm của ông chú Ronin1". Tư Phóng không lên mạng, không biết thật ra mình khá nổi tiếng trên mạng.
[1]Ronin () là những samurai không còn chủ tướng trong thời kì phong kiến ở Nhật Bản (1185–1868). Một Samurai mất chủ tướng do chủ của ông ta bị chết, bị mất quyền lực, hoặc do mất đi sự tin tưởng của chủ tướng. Từ Ronin nghĩa là "con người trôi dạt" như một ngọn sóng tự do trên biển cả. Các món ăn Tư Phóng làm cho thực khách đều là qua loa đối phó trong mắt Biệt Đông, nhưng thỉnh thoảng gã sẽ vô cùng nghiêm túc làm một hai món ăn.
Tốn mấy tiếng đồng hồ ninh một nồi canh, cẩn thận chiên một con cá, hấp một hộp xương sườn. Sau đó cẩn thận bày ra đĩa, đựng trong hộp giữ nhiệt mua riêng, bảo Biệt Đông đưa đến một nơi.
Cũng không nói đó là nơi nào, chỉ đưa cho một địa chỉ, nói rằng nếu người không ở nhà cứ đặt trên bậc thang trước cửa là được.
Đó là một căn nhà nhỏ độc lập, Biệt Đông đến hai lần đều không gặp được người, hộp cơm được đặt trên bậc thang trước cửa. Lúc về, mặc dù Tư Phóng không nói gì, nhưng ánh mắt có ý hỏi thăm. Biệt Đông chỉ có thể nói là không thấy người, đã để đó như anh nói.
Lần thứ ba Biệt Đông đông đến, vừa gõ cửa một cái, bên trong liền mở cửa ra, là một người phụ nữ.
Biệt Đông sững sờ, sau đó đưa hộp cơm trong tay.
Người phụ nữ thoạt nhìn không còn trẻ, nhưng cũng không già, khoảng ba mươi tuổi, búi tóc thấp sau đầu, ăn mặc gọn gàng.
Trên người không có món trang sức nào nên trông rất giản dị, nét mặt hiền hậu. Cô không nhận hộp cơm, hờ hững nói: "Anh Tư bảo cậu đến?"
Biệt Đông nghe cô nói như vậy, hình như quen biết Tư Phóng, cậu gật đầu. Người phụ nữ lùi lại một bước, nói: "Đi vào ngồi một lát đi."
Biệt Đông đi vào sân, một căn nhà rất hẹp, cũng không rộng, một phòng khách và một phòng ngủ được ngăn cách bằng tấm bình phong. Người phụ nữ pha trà cho Biệt Đông, Biệt Đông đặt hộp cơm đựng canh gà đen táo đỏ củ từ lên bàn, nói đơn giản: "Nguội sẽ mất ngon."
Người nụ nữ cười, ngồi đối diện Biệt Đông, vẻ mặt vẫn hờ hững, tông giọng mềm mại, nhưng lời nói lại có sự chắc chắn không thể nghi ngờ: "Quay về nói với anh Tư, sau này không cần đưa nữa, anh ấy hay người khác đưa cũng vậy, không cần đưa nữa đâu."
Với tính cách của Biệt Đông, chuyện này vốn không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần chuyển lời là được. Nhưng chẳng biết tại sao, cậu lại có thiện cảm không giải thích được với người phụ nữ trông như chị gái này, bèn hỏi: "Tại sao? Chị không thích đồ ăn anh Tư nấu à? Ngon lắm."
Người phụ nữ gật đầu: "Chị ăn rồi, ăn chán rồi."
Biệt Đông ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi cậu: "Em mới đến đúng không? Tên gì?"
Biệt Đông nói tên, người phụ nữ nói: "Chị tên Lam Tuyết Thanh, em có thể gọi là chị Thanh. Chị và Tư Phóng đã ly hôn, em nói với anh ấy không cần làm những cái này vì chị, không có ý nghĩa gì nữa, cứ bảo là chị nói."
Biệt Đông chỉ có thể sững sờ gật đầu, khí chất của Lam Tuyết Thanh và Tư Phóng như thuộc về hai thế giới, nhưng họ đã từng là vợ chồng?
Hôm nay Biệt Đông trở về trong trạng thái choáng váng, thuật lại lời nói của Lam Tuyết Thanh cho Tư Phóng. Nằm ngoài dự đoán của cậu, Tư Phóng chỉ từ tốn nói "Biết rồi". Nhưng chỉ vài ngày sau, lại nhân lúc rảnh rỗi buổi trưa lại một mình nấu trong bếp. Lại đưa cho Biệt Đông một hộp cơm đóng gói tình xảo bảo cậu đưa đi.
Khi Biệt Đông đến lần nữa lại không có ai, hộp cơm được đặt trên bậc thang.
Chập tối, Giang Nguyên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cục công an huyện Khánh An, nói rằng đã tìm được cha mẹ ruột của trẻ được họ đưa ra khỏi núi, trưa mai sẽ đến. Muốn gặp anh ta và Lãnh Phong để tìm hiểu tình hình, cũng muốn cảm ơn họ.
Giang Nguyên đặt điện thoại xuống rồi đến chỗ Tư Phóng, gọi Lãnh Phong cùng đến ăn cơm, tiện đường nói chuyện đến cục công an vào ngày mai. Anh ta rất phấn khích, cảm giác làm người tốt còn được công nhận khiến anh ta có phần kích động không kiềm chế được.
Lãnh Phong vẫn là biểu cảm đó, hờ hững, nói là hắn không đi. Lúc đầu, người khăng khăng muốn cứu đứa trẻ cũng không phải hắn, Giang Nguyên đi một mình là được.
Nhưng Giang Nguyên không buông tha, nói cục công an chỉ đích danh muốn hai chúng ta cùng đến. Cha mẹ của đứa trẻ kia còn muốn tìm hiểu tình hình nữa mà, phụ huynh người ta cũng nói phải hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!