Chương 48: (Vô Đề)

Khi Lãnh Phong quay lại chỗ Tư Phóng, không lâu sau Giang Nguyên cũng bước vào, trong vẻ ủ rũ mang theo sự giải thoát. Vừa nhìn thấy mọi người, anh ta làm tư thế chiến thắng: "Cuối cùng ông đây cũng ly hôn rồi."

"Anh Nguyên!" Biệt Đông đang bưng chậu rau vừa rửa sạch, nhìn thấy Giang Nguyên đã lâu không gặp, tâm trạng luôn sa sút khôi phục một chút, cậu đặt chậu trong tay xuống rồi chạy đến.

Giang Nguyên ôm Biệt Đông một cái, "Khoảng thời gian này để em chịu ấm ức rồi, Tiểu Đông."

Biệt Đông lắc đầu, cậu vốn muốn nói anh ổn là được, nhưng bị Giang Nguyên nói câu "ly hôn" trước, cũng không tiện nói gì khác.

Lãnh Phong giật Giang Nguyên ra khỏi Biệt Đông, hỏi: "Chuyện thế nào?"

Giang Nguyên lộ vẻ nhẹ nhõm từ tận bên trong: "Chuyện như vậy đó, hoàn toàn ly hôn, làm xong tất cả các thủ tục trước khi cục dân chính tan làm. Giờ cô ấy đã đến thẳng sân bay rồi."

Lãnh Phong nhíu mày: "Sao mày bảo lần này dự định sẽ quay về với gia đình sống thật tốt?"

"Đúng là phải sống thật tốt," Bây giờ người khác nói thế nào Giang Nguyên cũng không phiền muộn, "Nhưng không phải cùng với cô ấy. Nói thật, ly hôn không tốt với cô ấy sao? Tao cũng không có khả năng yêu lại cô ấy, cô ấy nên nhìn rõ sự thật này sớm hơn, sống một cuộc sống mới không tốt à?"

Lãnh Phong không nói được lời phản bác, những gì Giang Nguyên nói là sự thật. Anh ta đã phụ lòng tất cả mọi người trong chuyện tình cảm, khốn nạn vô cùng, dù là Y Mẫn hay Trịnh Ngạc rời khỏi anh ta đều là lựa chọn chính xác.

"Trong phòng tao vẫn còn vài chai rượu ngon, may hôm nay không đập vỡ, tao đi lấy, đêm nay chúng ta uống vài chén." Giang Nguyên cảm thấy xem như mình đã cắt đứt với quá khứ, dù nhớ hay không cũng đều là chuyện cũ bay theo gió, anh ta cần phải say một trận.

Trước khi ra ngoài, Giang Nguyên lại nghĩ đến gì đó, xoay người nói với Biệt Đông: "Tiểu Đông ơi, khách sạn của chúng ta trở nên như vậy, chúng ta tạm thời ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại. Khoảng thời gian này anh Nguyên dẫn em đi nghỉ phép ở khách sạn tốt nhất biển Lê Dạng, em xem như được nghỉ."

Quả nhiên, Lãnh Phong nghĩ thầm, cũng may ông đây nhanh tay nhanh mắt giành lại Tiểu Đông trước, hành lý đã mang đến chỗ mình rồi.

Biệt Đông nghe vậy vô thức nhìn về phía Lãnh Phong, Lãnh Phong nói thẳng trước khi cậu lên tiếng: "Thôi đi, Tiểu Đông đã chuyển đến chỗ tao rồi, mày đừng tốn công nữa, lo cho mình trước đi."

Giang Nguyên sững sờ, đệch, chỉ trong vài giờ, nhóc con nuôi lớn như vậy đã chạy theo người khác rồi?

Anh ta muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại hơi mờ mịt, cuối cùng chỉ có thể xua tay: "Vậy… Thôi bỏ đi."

Giang Nguyên xem như đã trải qua bước ngoặt lớn trong cuộc đời, buổi tối Tư Phóng đóng cửa quán cơm sớm, nấu ăn cùng Biệt Đông, uống rượu với anh ta.

Người chỉ mong say rất dễ say, không cần uống cùng anh ta, Giang Nguyên đã bắt đầu nói thật lòng mình, liên tục kể về Trịnh Ngạc. Lúc thì nói về thời điểm còn đi học, lúc thì nói về đả kích vừa trải qua ở Singapore, kể rất lộn xộn.

Anh ta nói cả đời này sẽ không bao giờ trải qua cảm xúc và rung động như thế nữa. Năm đó chẳng lẽ anh ta không biết làm vậy là sai, rất nguy hiểm sao? Nhưng anh ta không khống chế được?

Giang Nguyên ôm lấy trái tim mình, ước gì có thể móc nó ra. Anh ta chỉ thích chàng trai kia, chỉ cần ở bên cậu ta, anh ta không cần gì nữa cả. Giang Nguyên nói đến bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác năm đó dạy cậu ta vẽ tranh. Anh ta bôi thuốc màu lên người đối phương, rất đẹp. Giang Nguyên nói: "Tác phẩm tốt nhất của tao không phải tác phẩm được bảo tàng mỹ thuật lưu giữ, không phải.

Tiểu Đông à, mặc dù anh từng vẽ em, ai cũng nói đó là tác phẩm đẹp nhất anh từng vẽ, nhưng chỉ có mình anh biết là không phải. Tác phẩm tốt nhất chỉ có anh và cậu ấy từng nhìn thấy."

"Cậu ấy là một cái gai trong lòng anh, càng chôn càng sâu, anh không moi ra được, cũng không có ý định moi ra. Có lẽ nửa đời sau sẽ sống cùng nó." Giang Nguyên vừa khóc vừa cười: "Cậu ấy nói anh là người xấu, đã quên anh từ lâu, mẹ kiếp… Đúng là khốn nạn."

Đêm nay Giang Nguyên thậm chí không cần đối tượng dốc bầu tâm sự, anh ta chỉ muốn tìm một cơ hội để nói những lời này. Lãnh Phong và Tư Phóng cũng không có ý định an ủi anh ta. Thật ra Giang Nguyên là một người yếu đuối nhưng đè nén, anh ta cần phải trút ra một trận như thế.

Lãnh Phong lặng lẽ nói bên tai Biệt Đông: "Chuyện đáng sợ nhất là, nói yêu một người nhưng lại lo trước lo sau, không nỡ trao đi, cho đến khi hoàn toàn mất kiểm soát về mối quan hệ này mới hối hận."

Biệt Đông đã không còn chướng mắt về "món nợ tình cảm giữa nam nữ" như lúc mới đến. Bây giờ cậu cũng cho rằng tình cảm phải được đối xử cẩn thận, nó có thể khiến người ta như ở trên mây, cũng có thể khiến người ta như rơi xuống địa ngục. Tình yêu không phải kiên cố, nó sẽ biến mất đi vì họa trong giặc ngoài, không bao giờ có được nữa.

Tư Phóng và vợ cũ, Giang Nguyên và Trịnh Ngạc là những ví dụ sống sờ sờ trước mắt cậu. Trong lòng Biệt Đông có đôi chút tỉnh táo, nếu cậu gặp được tình yêu của mình, cậu nhất định sẽ cực kỳ trân trọng.

Đêm nay, dường như Lãnh Phong cũng cảm nhận được điều gì đó, nhưng hắn không nói gì, một tay gác sau vai Biệt Đông, ngón tay vuốt tóc Biệt Đông như có như không, truyền đến sự dịu dàng như có như không.

Đêm khuya, đến cuối cùng Giang Nguyên bất tỉnh nhân sự ngủ trên sofa. Tư Phóng ôm chăn trong phòng mình ra đắp cho anh ta, để anh ta ngủ ở đây.

Lãnh Phong chạm nhẹ vào vai Biệt Đông: "Chúng ta cũng đi thôi, về đi ngủ."

"Ừm." Biệt Đông cũng uống khá nhiều, hơi ngẩn ngơ, lúc đứng lên mặc áo khoác đột nhiên cảm thấy câu nói này của Lãnh Phong có nghĩa khác. Nhưng cậu không chắc Lãnh Phong cố ý hay là cậu nhạy cảm quá?

Nhìn Lãnh Phong ngồi trên xe mô tô vẫy tay gọi mình ngồi sau, Biệt Đông lẩm bẩm: "Anh cũng uống rượu, còn lái xe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!