Chương 46: (Vô Đề)

Đêm nay, sau khi quay về Lãnh Phong điên cuồng gọi điện thoại cho Giang Nguyên, nhưng sau hơn chục cuộc chỉ có đi không có về, không ai nghe máy.

Lãnh Phong luôn mồm chửi "đệch", sau đó kiềm chế bản thân, ngồi xuống bên giường gửi tin nhắn ném bom Giang Nguyên:

"Y Mẫn đến Lê Tân rồi, đang ở khách sạn của mày. Chuyện của mày và cô ấy nhất định phải chấm dứt, lập tức cút về biết không!"

"Mày không thể vô trách nhiệm như vậy được, bỏ lại một đống chuyện không giải quyết còn mình thì trốn đi. Tao không quan tâm mày có tâm nguyện gì trong đời này, giải quyết chuyện ngay trước mắt đi đã."

"Giang Nguyên, những chuyện này không liên quan đến tao, tao không quan tâm chuyện nhà của mày và Y Mẫn, nhưng cô ấy đã tới đây, tưởng Tiểu Đông là người tình bé nhỏ được mày nuôi, nói thế nào cũng không nghe. Mày bảo Tiểu Đông tự xử như thế nào? Cậu ấy đã đủ khó khăn rồi, còn vất vả quản lý khách sạn làm việc giúp mày đấy, chẳng lẽ mày còn muốn cậu ấy mang tiếng kẻ thứ ba bị người của cả thị trấn Lê Tân chỉ trích à?

Mày không biết những người ở đây rảnh rỗi sẽ lắm chuyện đến mức nào sao?!"

"Nếu mày không quay lại, ngày mai tao sẽ đón Tiểu Đông đi, mặc kệ khách sạn, ông chủ đã biết mất tăm còn lo lắng cái đếch gì nữa, tự sinh tự diệt thôi!"

Lãnh Phong thực sự nổi giận, sau khi gửi tin nhắn đi hắn ném điện thoại lên giường. Tắm xong đi ra nhìn, vẫn chưa trả lời. Hắn thực sự không làm gì được Giang Nguyên. Trước đó hắn còn lo lắng có phải tên này xảy ra chuyện gì không, nhưng Biệt Đông lại nói tiền lương và hoa hồng đều được gửi đúng hạn, còn cho nhiều hơn bình thường. Lãnh Phong biết ngay tên này cố tình không xuất hiện.

Trước khi ngủ, Lãnh Phong vẫn đang suy nghĩ, hay là đi tìm một thám tử tư, dùng chút thủ đoạn công nghệ để theo dõi thông tin tài khoản và vị trí chuyển tiền, ít nhất cũng bắt được vị trí hiện tại của Giang Nguyên.

Kết quả, sáng hôm sau Lãnh Phong nhìn thấy một dòng trả lời đơn giản trên màn hình: "Biết rồi, tao sẽ quay về."

Lãnh Phong thoáng cái tỉnh táo, lập tức truy hỏi: "Lúc nào? Ngày nào?"

Lại không có tin nhắn, quay về trạng thái không nghe điện thoại không trả lời wechat.

Nhưng hắn không nói cho Y Mẫn và Biệt Đông biết Giang Nguyên đã hồi âm. Giang Nguyên không nghiêm túc không đáng tin, cho dù gửi thông tin chuyến bay, Lãnh Phong cũng không thể tin anh ta. Phải chờ người hạ cánh, bắt anh ta vào xe đưa đến khách sạn mới chắc chắn Giang Nguyên thực sự quay lại.

Thế là Lãnh Phong bắt đầu mỗi ngày thúc giục Giang Nguyên xác định ngày như đòi nợ, những câu hỏi thúc giục đều một đi không trở lại.

Hắn biết mấy hôm nay chắc chắn Biệt Đông không thoải mái, nhưng cậu không nói, thậm chí không thể hiện ra ngoài. Cậu cũng giữ được bình tĩnh, khách sạn đang trong mùa ế ẩm, cậu vẫn chăm sóc khách, quét dọn sân như bình thường, thời gian rảnh đều ở chỗ Tư Phóng. Y Mẫn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài. Mặc dù nhìn kiểu gì cũng thấy Biệt Đông là kẻ quyến rũ, nhưng không có bằng chứng thực tế, cô cũng không tiện phát tác như đàn bà đanh đá.

Hơn nữa cô vẫn có sự kiêu ngạo, Giang Nguyên không ở đây, cô cảm thấy mình cãi nhau với người tình thực sự rất mất phẩm giá.

Trong thời gian ngắn cũng bình an vô sự.

Một tuần sau, Giang Nguyên quay về vào một buổi sáng. Anh ta không về thẳng khách sạn mà bắt taxi từ sân bay châu Khánh Nguyên đến phòng làm việc của Lãnh Phong. Gõ cửa một lúc lâu, Lãnh Phong vừa nhìn thấy anh ta lập tức túm chặt cổ áo kéo người đi vào.

Chỉ thiếu điều cho Giang Nguyên một đấm vào mặt, Lãnh Phong đen mặt hỏi: "Mẹ kiếp mày đi đâu?"

Giang Nguyên lại nhìn quanh nhà Lãnh Phong: "Tiểu Đông đâu? Cậu ấy ở chỗ mày à?"

Lãnh Phong ném anh ta xuống ghế sofa: "Mày còn nhớ Tiểu Đông cơ à? Vợ mày sắp ăn sống cậu ấy rồi!"

Giang Nguyên không gặp được người, vẻ mặt mệt mỏi, che mặt xoa xoa rồi nói: "Là tao không tốt, Phong à, tao cũng không còn cách nào khác."

Lãnh Phong nhìn ra trạng thái của Giang Nguyên rất tệ, nhưng hắn cũng không hòa nhã: "Tiểu Đông vẫn ở khách sạn, cậu ấy không chịu đến chỗ tao, nói là dù vợ mày nghi ngờ cậu ấy, cậu ấy cũng không chột dạ, cậu ấy trong sạch."

"Giờ tao sẽ đi giải thích rõ ràng." Giang Nguyên nói: "Mày để tao nghỉ tí đã, mệt quá."

Lãnh Phong rót cho Giang Nguyên chén nước, lại lấy chút đồ ăn, hỏi anh ta: "Rốt cuộc mày đang làm gì?"

Giang Nguyên ăn một chút, lại ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Tao tìm được Trịnh Ngạc rồi, vẫn luôn ở chỗ cậu ấy."

Lần này ngay cả Lãnh Phong cũng sửng sốt. Trịnh Ngạc, một chàng trai trắng nõn yếu đuối, cười lên có chút u sầu hiện lên trong đầu hắn, Giang Nguyên nói: "Thì ra lúc đó cậu ấy bị người nhà đưa ra nước ngoài, đến châu Âu học. Nhưng cũng không học tiếp, giữa chừng nghỉ học, sau đó đến Singapore, vẫn luôn ở đó."

"Mày tới đó làm gì? Tìm cậu ta tái hợp à?" Lãnh Phong thậm chí không thèm mỉa mai, trông trạng thái của Giang Nguyên thực sự quá tệ.

Giang Nguyên dựa vào lưng ghế sofa, nửa nhắm mắt, nói không rõ ràng: "Tao chỉ nhớ cậu ấy, bao nhiêu năm qua, tao chưa từng quên cậu ấy, năm đó…" Giang Nguyên lại che mặt: "Năm đó nếu tao kiên quyết hơn, chắc chắn cậu ấy bằng lòng đi theo tao. Nhưng tao đã do dự, cậu ấy thất vọng. Mày không biết ánh mắt cậu ấy nhìn tao lúc đó đâu, cậu ấy không hề làm ầm ĩ, thậm chí còn cười với tao, nói được, thưa thầy, em hiểu."

"Khi đó tao thực sự cho rằng cậu ấy hiểu, sẽ chờ tao xử lý chuyện trong nhà xong, đâu biết sau đó  người đã biến mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!