Một tháng trước Tết, thị trấn Lê Tân đã bắt đầu náo nhiệt. Sau đêm nay, lần đầu tiên Biệt Đông trải qua mùa ế ẩm, khách ở khách sạn lần lượt trả phòng, khách mới lẻ tẻ, Biệt Đông lập tức trở nên rảnh rỗi.
Có lẽ khoảng thời gian này bận rộn quen rồi, đột nhiên quay lại nhịp điệu bình thường trước đó, Biệt Đông lại không thoải mái, luôn cảm thấy mình làm việc chưa tốt.
Tư Phóng nói với cậu: "Bình thường, năm nào cũng vậy, địa điểm du lịch như Lê Tân kiếm cơm theo mùa. Mới ăn tết xong, mọi người bắt đầu đi làm lại, không có thời gian đi chơi, đến tháng bốn, tháng năm sẽ tốt hơn chút. Nhưng sau đó lại là mùa mưa, lại tiếp tục ế ẩm, cả mùa hè đều là mùa mưa, việc kinh doanh cũng không tốt lắm. Mày chứ chuẩn bị đi, quen là được."
Vì vậy Biệt Đông cũng yên tâm quay lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, quản lý khách sạn, làm phụ bếp cho quán cơm. Bây giờ có lẽ vì trong tài khoản đã có chút tiền, cậu không suốt ngày nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa, trong lòng yên ổn hơn.
Cuộc sống trôi qua từng ngày như vậy, mãi cho đến tháng Ba, Giang Nguyên vẫn chưa quay lại.
Trước đó, thỉnh thoảng còn rảnh rỗi trò chuyện vài câu với Biệt Đông, hỏi tình hình khách sạn, bây giờ ngoài gửi tiền lương đúng hạn thì không còn tin nhắn gì nữa. Biệt Đông không khỏi lo lắng, hỏi Lãnh Phong có phải Giang Nguyên thực sự vướng phải chuyện gì không?
Lãnh Phong cũng đã lâu không có tin tức của Giang Nguyên, cuộc trò chuyện gần nhất vẫn dừng lại ở ngày thần tài mùng năm Tết. Giang Nguyên trêu đùa chúc cậu và Lãnh Phong sang năm mới tài nguyên dồi dào, sau đó thậm chí không trả lời lời chúc tết nguyên tiêu của Lãnh Phong.
Lãnh Phong cũng khó nói được lý do, chỉ nói mọi chuyện trong nhà anh ta vẫn ổn, chắc là sắp quay lại rồi.
Tổ chức cứu hộ Nhân Ái vẫn luôn không có tin tức gì đột nhiên liên lạc với Biệt Đông. Sau khi Biệt Đông ký thỏa thuận hợp tác, tổ chức này vẫn không có tin tức gì, nhưng Biệt Đông nghĩ rằng không có tin tức là tin tốt lành, chứng tỏ có ít người gặp chuyện, cảnh sát và các đàn anh cứu hộ vẫn giải quyết được.
Lúc này nhận được một nhiệm vụ lâm thời, hỏi cậu có thể đi giải cứu một cô gái ngã trẹo chân ở sườn núi Ly Sơn không. Tất nhiên Biệt Đông đồng ý. Bên Nhân Ái nói đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ nên sẽ cử một đàn anh có kinh nghiệm đi cùng cậu, sau đó gửi cho cậu địa chỉ cụ thể, kinh độ và vĩ độ nơi xảy ra chuyện.
Gần đây khách sạn chỉ có hai người, Biệt Đông nói chuyện này cho Lãnh Phong. Hắn nhíu mày, phản ứng đầu tiên là muốn đi cùng, sợ Biệt Đông cứu người không được ngược lại cần được cứu. Biệt Đông ngẩn ra một lát rồi cười nói: "Em không vô dụng đến vậy đâu, em xem qua địa điểm xảy ra chuyện rồi, gần lắm, nhiều nhất là một hai ngày thôi, anh Phong trông khách sạn giúp em là được.
Hai vị khách đó yêu cầu gì thì thu xếp giúp em."
Lãnh Phong chỉ có thể đồng ý. Hắn hơi hối hận không nói ra được. Lúc trước hắn nên đồng ý khi Nhân Ái muốn mời cả hắn, nếu không bây giờ đã có thể danh chính ngôn thuận đi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Biệt Đông, đỡ phải một mình lo lắng.
Chưa đến một tiếng sau, đồng nghiệp cứu hộ của Nhân Ái đã liên lạc với Biệt Đông, nói rằng anh ta đã đến đầu đường Tùy Viên, bảo cậu đi ra.
Biệt Đông đã chuẩn bị xong, thiết bị cứu hộ đều ở trên xe, cậu xuất phát cùng với đàn anh tên là Trần Hùng.
Trần Hùng vừa thấy Biệt Đông đã nhướng mày lên: "Ơ, còn trẻ vậy."
Biệt Đông chào một tiếng "Chào anh Trần". Trần Hùng nói: "Anh đã nghe qua chuyện của cậu, từng cứu một đứa trẻ rơi xuống nước, còn là trẻ tự kỷ, không dễ dàng chút nào."
Biệt Đông vội nói: "Không phải một mình em, còn có một người khác cùng cứu."
"Ừ." Trần Hùng gật đầu, "Dù sao cũng rất dũng cảm, nhảy xuống thác nước cao như thế, còn là giữa mùa đông."
Biệt Đông chỉ có thể ngượng ngùng cười vài tiếng, tiếp đó hỏi tình huống cụ thể của đối tượng giải cứu lần này. Trần Hùng nói: "Là một cặp đôi leo núi, nói là đã đi bộ trong núi rất nhiều ngày, lúc xuống núi cô gái bị trẹo chân. Vốn định kiên trì đi xuống nhưng sau khi đi mấy tiếng lại sưng to hơn, hoàn toàn không thể cử động. Lúc này mới gọi điện thoại cứu hộ, bên châu Khánh Nguyên gần đây đang phòng cháy rừng mùa xuân, không rút được nhân lạc nên bảo bên ta hành động."
"Vụ án nhỏ thôi, đừng lo lắng." Trần Hùng có vẻ lão luyện vững vàng, Biệt Đông cười một tiếng với anh ta: "Em không lo."
Nhưng có một người khác lo lắng, Lãnh Phong thực sự không yên tâm. Trước khi đi hắn bảo Biệt Đông đăng ký một ứng dụng theo dõi định vị, hắn có thể nhìn thấy Biệt Đông đã đi tới đâu trên điện thoại của mình mọi lúc. Mặc dù Biệt Đông cảm thấy hành động này hơi làm quá, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Ra ngoài được một lúc, cậu lấy điện thoại ra nhìn ứng dụng kia. Cậu cũng có thể nhìn thấy định vị của Lãnh Phong, trong lòng chợt cảm thấy cảm giác được nhớ nhung được lo lắng rất ấm áp.
Hai tiếng sau, chiếc xe chạy đến chân núi. Dãy núi Ly Sơn này không có đường lên núi, chỉ có lối vào đi bộ. Trần Hùng và Biệt Đông cùng chuyển thiết bị cứu hộ xuống xe, dây thừng, thuốc, đèn đội đầu, gậy chống, cáng cứu thương xách tay… Mỗi người đeo một túi, một tay cầm gậy bắt đầu leo núi.
Khi cặp đôi kia báo cáo vụ án đã được thông báo chờ tại chỗ, hoặc là tìm một nơi gần đó để chờ, đừng đi xa. Bây giờ đã ba tiếng trôi qua kể từ khi báo cáo vụ án, Biệt Đông đã tính toán khoảng cách, còn khoảng năm, sáu tiếng nữa họ mới có thể đến nơi.
Bây giờ đã là đầu giờ chiều, cậu hy vọng có thể đến nơi càng sớm càng tốt, vì một khi trời tối, dù leo núi hay tìm người đều sẽ trở nên khó khăn hơn.
Ba lô của hai người nặng gần bằng nhau, Trần Hùng vốn cho rằng Biệt Đông trông gầy yếu, lại đeo nặng, thể lực sẽ không theo kịp. Không ngờ cả hành trình lên núi Biệt Đông luôn đi đằng trước, còn không hề thở hổn hển. Trần Hùng không khỏi nhắc nhở cậu: "Chú ý giữ gìn thể lực, còn phải leo núi mấy tiếng nữa, anh sợ lát nữa cậu sẽ mệt hết hơi."
Biệt Đông dừng lại, xoay người cười với anh ta: "Đừng lo, em lớn lên ở trong rừng, từ nhỏ đã leo núi, còn luôn leo núi tuyết, mệt hơn thế này nhiều, leo hơn nửa ngày liền, không sao đâu."
"Vậy à," Trần Hùng hơi tò mò về kinh nghiệm của cậu: "Thảo nào sếp Phó của bọn anh luôn nói ông ấy đã tìm được bảo vật, thì ra cậu chính là Tarzan bản hiện đại."
Biệt Đông không biết Tarzan là gì, Trần Hùng tự thấy mình nói sai nên sửa lại: "Anh nói sai rồi, cậu đẹp trai hơn Tarzan nhiều, Tarzan bản đẹp trai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!