Thiệu Kỳ Hoa đi rồi, anh dặn dò Lãnh Phong nhất định phải hoàn thành tác phẩm này. Khi nào xong anh sẽ quay lại lần nữa và nói về chuyện triển lãm.
Lần này Lãnh Phong tiễn anh đến tận sân bay châu Khánh Nguyên, Thiệu Kỳ Hoa từ đây bay thẳng đến Đăng Hồng. Trước khi đi, Lãnh Phong vẫn hỏi một câu, ông cụ vẫn ổn cả chứ?
Thiệu Kỳ Hoa cười, nói rằng vẫn như trước, hô mưa gọi gió, vui vẻ vô cùng.
Lãnh Phong cũng cười, vẫy tay với anh. Trên đường về hắn suy nghĩ hồi lâu, thả bố mình ra khỏi danh sách chặn hai năm, nhưng vẫn chặn Khoảnh khắc1.
[1]Khoảnh khắc – một chức năng trong ứng dụng wechat. Trên đường về hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện này, tất nhiên sẽ hoàn thành tác phẩm, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc dùng nó để triển lãm.
Tác phẩm này là tình cảm riêng tư nhất của hắn, là nơi tinh khiết nhất và được bảo vệ nhất trong lòng. Lãnh Phong không muốn để nó bại lộ trong ánh mắt của mọi người.
Hắn không muốn nó bị người khác đánh giá, bất kể là đánh giá tốt hay xấu hắn cũng không cần.
Ngoài bản thân người sáng tác, tác phẩm này chỉ cần một người xem. Lãnh Phong nghĩ đến Biệt Đông, trong lòng không chắc chắn lắm, nhưng lại mong chờ suy đoán một ngày nào đó khi Biệt Đông nhìn thấy tác phẩm này sẽ có phản ứng như thế nào?
Hắn không chắc chắn, giống như bây giờ hắn nghĩ đến phản ứng của Biệt Đông đối với tình cảm của mình cũng không chắc chắn. Mặc dù họ đã có nhiều ngày gần gũi, thân mật cùng giường chung gối như vậy. Lãnh Phong cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến Biệt Đông trắng như tuyết, làn da trơn như ngọc, lạnh lẽo được hắn ôm vào lòng sưởi ấm.
Bận từ Tết âm lịch đến Tết nguyên tiêu, Lãnh Phong cảm thấy khoảng thời gian này Biệt Đông gầy đi rất nhiều, cằm nhọn ra. Hắn hơi đau lòng, luôn bảo cậu đừng bận như thế, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi nhiều vào. Còn mình ra chợ chọn nguyên liệu nấu ăn, các đồ bổ dưỡng, mua về bảo Tư Phóng hầm cho Biệt Đông.
Bản thân Biệt Đông lại chẳng quan tâm, cậu được "nuôi thả" lớn lên, sau khi trưởng thành mười chín tuổi còn được người khác chăm sóc như vậy vẫn không quen. Cứ đến lúc này, bốn chữ liễu yếu đào tơ sẽ tỏa sáng trong đầu Biệt Đông.
Cậu cảm thấy bây giờ Lãnh Phong đối xử với cậu hơi tốt quá. Trong chuyến đi xa mua đồ Tết kia, cậu còn có thể nói với mình rằng Lãnh Phong xem cậu như em trai, muốn chăm sóc cậu thôi. Nhưng sau khi trở về lâu như vậy, đến bây giờ Lãnh Phong tốt với cậu chỉ có tăng chứ không giảm, Biệt Đông ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.
Cậu nghĩ, chắc là Lãnh Phong thích mình. Đây gần như là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau.
Vừa nghĩ đến điều này, Biệt Đông luôn vô thức nhếch miệng cười, nhưng cậu cảm thấy hơi khó xử, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường.
Cậu biết đàn ông cũng sẽ thích đàn ông. Hồi nhỏ trong làng từng có đàn ông như vậy, họ là một đôi, bị người cả làng chế nhạo sau lưng là bê đê. Sau đó cặp đôi nam kia biến mất, có người nói cả hai bị người nhà đuổi ra khỏi cửa, cũng có người nói rằng họ chủ động rời đi, dù sao cũng không bao giờ nhìn thấy nữa.
Biệt Đông mới sáu, bảy tuổi có lần nhìn thấy họ ôm hôn sau cây cổ thụ, còn làm vài chuyện mà khi đó cậu hoàn toàn không hiểu. Người cao hơn đè lên người thấp hơn, người bên dưới luôn th* d*c, phát ra một vài âm thanh nghe có vẻ đau đớn lại có vẻ rất vui. Cậu sợ đến mức đơ người, lẳng lặng nhìn hết toàn bộ quá trình. Sau đó người đè bên trên xoay người toét miệng với cậu, cười nhe răng mang theo ý đe dọa. Biệt Đông sợ đến mức ba chân bốn cẳng chạy như điên, gặp ác mộng mấy đêm.
Tất nhiên cậu chưa từng nói với ai, chuyện giữa đàn ông với đàn ông đã để lại cho cậu một ấn tượng không tốt lắm. Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên một người đàn ông.
Đương nhiên cậu cũng chưa từng nghĩ đến phụ nữ. Cậu chỉ muốn sống tiếp như vậy, không mong chờ ai và cũng không liên lụy ai.
Cậu nhớ Lãnh Phong từng có vợ chưa cưới, cũng từng quen rất nhiều bạn gái. Có lẽ hứng thú của anh ta với mình chỉ là chốc lát, nghệ sĩ luôn không bị ràng buộc, Biệt Đông nghĩ. Nhưng cho dù thế nào, cậu cũng rất biết ơn khi có một người từng đối xử tốt với mình như vậy.
Rằm tháng Giêng, trong thành phố cổ chơi đèn hoa đăng cả đêm, có rất nhiều người mặc Hán phục. Dọc đường Tùy Viên, liếc mắt nhìn có ít nhất mười mấy cẩm y vệ, còn có rất nhiều nương nương Đông cung và quý phi Tây cung. Trong tay ai cũng xách một chiếc đèn lồng, yểu điệu thướt tha, tự như trở về Trường An hoặc thời nhà Minh, phong cách độc đáo.
Biệt Đông hơi mở mang tầm mắt, ngay cả khách ở khách sạn cũng mặc Hán phục xen lẫn trong đám người đi trêu chọc. Trước khi ra ngoài còn nói với Biệt Đông: "Cậu chủ này, cậu cũng mặc một bộ đi, dáng người của cậu mặc vào chắc chắn rất đẹp!"
Biệt Đông cười xua tay, tiễn họ ra ngoài rồi quay đầu đến chỗ Tư Phóng.
Kết quả ngay cả Tư Phóng cũng hỏi cậu: "Mấy bộ quần áo thời xưa mà thằng Nguyên với Phong mua năm ngoái đâu? Thanh niên chúng mày tìm mặc vào, cùng ra ngoài đi chơi, cả ngày cứ chơi với ông chú già như anh là thế nào."
Lãnh Phong cũng ở đây, Tư Phóng nói với hắn: "Anh thấy năm ngoái chú hóa trang cũng ổn phết, chú biết quần áo ở đâu đúng không? Đi, đi tìm rồi mặc vào."
Biệt Đông đột nhiên hơi tò mò, năm ngoái Lãnh Phong đã hóa trang thành gì? Rốt cuộc ổn đến mức nào?
Thế là cậu cũng xúi giục: "Anh Phong, anh mặc cho em xem tí đi mà."
Lãnh Phong không thay đổi được, ôm lấy vai cậu: "Được thôi, anh Phong mặc cho cậu xem, cậu cũng mặc cho anh Phong xem đi."
Năm ngoái Giang Nguyên và Lãnh Phong mua mấy bộ Hán phục, mấy người mặc trong Tết nguyên tiêu rồi cất xó. Lúc này Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đến phòng Giang Nguyên tìm, tìm thấy ở bên trong cùng tủ quần áo, vẫn được treo ngay ngắn.
Quả nhiên có bộ đồ cá bay2 mà ai cũng thích, mấy kiểu dáng khác nhau, có bộ thần tiên nhìn vào đã muốn gọi sư tôn, cũng có trang phục tay áo hẹp nhìn vào muốn gọi đại hiệp. Mỗi bộ đều rất tinh xảo, không phải hàng trưng bày.
[2]Bộ đồ cá bay còn được gọi là feiyu mangyi, là một loại trang phục truyền thống của người Hán xuất hiện lần đầu tiên vào triều đại nhà Minh. Nó cũng là tên cụ thể thường dùng để chỉ một chiếc áo choàng được trang trí bằng các hoa văn của cá bay. Biệt Đông thực sự ngạc nhiên, cực kỳ thú vị, cậu hỏi Lãnh Phong: "Năm ngoái anh mặc bộ nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!