Mùng 3 tết, phòng làm việc của Lãnh Phong đón một vị khách không mời, Thiệu Kỳ Hoa – người giám tuyển nghệ thuật nổi tiếng trong nước.
Lãnh Phong nhớ mình đã nói rõ ràng với đối phương, không hề mập mờ, "Tôi đã rút lui khỏi nghề, bây giờ không có bất kỳ ý tưởng nào với nghệ thuật, không làm tác phẩm mới cũng tuyệt đối không có khả năng hợp tác." Không biết Thiệu Kỳ Hoa này bị chập mạch nào, vậy mà thần thông quảng đại tự hỏi thăm được vị trí phòng làm việc của Lãnh Phong rồi tự mò đến cửa.
Lãnh Phong đang chuẩn bị đến chỗ Biệt Đông giúp cậu quản lý khách sạn như thường lệ, thì bị chặn cứng trước cửa nhà mình. Thiệu Kỳ Hoa giơ tay chuẩn bị gõ cửa, trên mặt nở nụ cười: "Ơ, trùng hợp quá, tôi đã chuẩn bị ba lần đến mời, không ngờ may mắn như vậy, vừa đến đã gặp được cậu."
Thật ra hai người không tính là xa lạ. Trước kia, khi Lãnh Phong vẫn còn nổi tiếng, xác suất hai người gặp nhau ở các sự kiện nghệ thuật lớn nhỏ có thể lên đến chín mươi phần trăm. Chỉ là Thiệu Kỳ Hoa mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mặc dù ngoài mặt khách sáo nói lời lấy lòng Lãnh Phong, nhưng chưa từng thực sự đưa ra lời mời mở triển lãm nghệ thuật. Năm đó Lãnh Phong cũng không nghĩ nhiều.
Lần này, sau khi Thiệu Kỳ Hoa đột nhiên liên lạc với hắn, hắn nhớ lại những lần hai người gặp nhau, mới giật mình nhận ra người này chưa bao giờ đánh giá cao mình.
Vậy thì càng không cần phải nói gì nữa. Lãnh Phong không rõ anh đến một chuyến "thăm hỏi" như vậy rốt cuộc muốn làm gì?
Nhưng duỗi tay không đánh người đang cười, Thiệu Kỳ Hoa ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, mặc dù Lãnh Phong cảm thấy lãng phí thời gian nhưng không có lý nào lại không nể mặt tiếp đãi. Thế là hắn gửi tin nhắn cho Biệt Đông nói là có chút việc chậm trễ sẽ đến muộn, rồi bảo Thiệu Kỳ Hoa vào phòng.
Thiệu Kỳ Hoa lớn hơn Lãnh Phong mấy tuổi, Lãnh Phong cũng gọi anh là "Anh Thiệu" như những người khác trong nghề, thẳng thắn nói: "Có lẽ lần này anh đến công cốc rồi."
Hắn thậm chí không hỏi Thiệu Kỳ Hoa tới đây làm gì, cho dù anh ta làm gì, Lãnh Phong nghĩ, cũng không liên quan gì với mình.
Thiệu Kỳ Hoa cười, ngược lại cũng không giận. Là một người quản lý và giám tuyển nghệ thuật quá lâu, phải giao tiếp với đủ loại người, nghệ sĩ tính cách kỳ lạ, nhà sưu tầm mắt sáng như đuốc, nhà đấu giá tính toán chi li, quan chức, doanh nhân, nghệ sĩ, người gì cũng phải giải quyết được mới có thể lăn lộn trong cái nghề này. Thiệu Kỳ Hoa chắc chắn là một người xuất sắc trong số đó.
Đối mặt với một người lạnh lùng như Lãnh Phong, Thiệu Kỳ Hoa hoàn toàn không để bụng. Anh cười thản nhiên và lịch sự, nói chuyện rất hòa hợp: "Đâu có, thị trấn Lê Tân đẹp như vậy, bồng lai tiên cảnh. Đã nhiều năm tôi không đến đây, sao lại bảo là đến công cốc."
Lãnh Phong nhìn người này vòng vo, hắn cũng cười, pha trà chào hỏi, lười biếng nói: "À, đến du lịch, vậy thì tốt. Hay là lát nữa tôi tìm một người địa phương làm hướng dẫn du lịch cho anh?"
Nghĩ thầm anh vòng vo thì mọi người cùng vòng vo thôi.
Thiệu Kỳ Hoa lại xua tay: "Không vội." Dứt lời vừa uống ngụm trà vừa tự quan sát phòng làm việc của Lãnh Phong, sau đó cảm thán: "Phong à, cậu chọn chỗ này được đấy, làm nghệ thuật trong thành phố, tạo các mối quan hệ, kiếm tài nguyên. Chỉ có ở nơi như thế này, không quan tâm đến chuyện bên ngoài mới có thể tập trung được."
Lãnh Phong ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn Thiệu Kỳ Hoa một lúc lâu, sau đó nâng mắt và cằm lên nhìn lướt qua căn phòng làm việc trống trải của mình. Hắn không buồn chơi trò đoán đố với anh nữa, không phải phong cách của hắn, vì vậy hắn nói một cách không khách sáo: "Anh Thiệu đừng nói nhảm nữa, anh thấy tôi làm nghệ thuật ở đâu thế?"
Đưa mắt nhìn những món đồ chơi sáo rỗng, không liên quan gì đến "nghệ thuật", thứ bắt mắt nhất là bao cát đấm bốc to đùng được treo trong góc, nhưng Thiệu Kỳ Hoa vẫn cười nhẹ nhàng: "Đây là phòng làm việc, tôi không nhìn lầm chứ? Dù không có gì cả thì nó cũng là phòng làm việc nghệ thuật."
Anh nói chuyện có chừng mực, nhưng Lãnh Phong hiểu rõ ngụ ý của Thiệu Kỳ Hoa là cậu luôn mồm nói đã rút lui, không làm tác phẩm nữa, vậy tại sao còn mở phòng làm việc? Nơi này chiếm diện tích không nhỏ, có lẽ cũng tiêu tốn khá nhiều tiền. Nếu thực sự rút lui, nuôi một phòng làm việc như vậy làm gì?
Lãnh Phong không muốn tranh cãi với anh, nói trắng ra là có rút lui hay không, không cần phải giải thích với người khác. Sau khi Thiệu Kỳ Hoa uống hết một chén trà, hắn đứng dậy kéo áo nói: "Nếu anh Thiệu thích phong cảnh của Lê Tân, thời tiết đang đẹp có thể đi dạo, tôi còn có việc nên không tiếp anh Thiệu nữa."
Đây là lệnh đuổi khách.
Thiệu Kỳ Hoa gật đầu nhưng không đứng lên, khi lên tiếng cũng không vòng vo nữa: "Cha cậu rất nhớ cậu, ông cụ đã nhắc rất nhiều lần, đúng lúc ăn Tết tôi ở Côn Minh nên đã đề nghị với ông ấy, thay ông ấy đến thăm cậu."
Quả nhiên, ông già nhẫn nhịn hai năm cuối cùng vẫn cử gián điệp tới, chỉ là không ngờ lại là Thiệu Kỳ Hoa trước kia chưa bao giờ giao tiếp.
Lãnh Phong nhếch miệng chế giễu: "Vậy anh có thể quay về báo cáo, đã gặp được người, vẫn lành lặn không có tổn hại gì."
Thiệu Kỳ Hoa lại nghiêm túc quan sát hắn, còn gật đầu như tán thành: "Đúng thật, tinh khí thần của cậu tốt hơn trước, tôi cảm thấy cậu đã thay đổi."
Lại nói: "Cũng kiêu ngạo hơn trước, có cạnh có góc, trái lại là chuyện tốt đối với một nghệ sĩ."
Lãnh Phong từ chối cho ý kiến, nói gì với người này cũng như đấm vào bông, vô nghĩa. Hắn làm bộ muốn đi ra ngoài, Thiệu Kỳ Hoa vẫn không dịch người, hỏi như tán gẫu: "Cậu định lúc nào về thăm?"
"Về? Thăm ai? Thăm cha tôi?" Lãnh Phong tức giận: "Chuyện riêng của tôi không cần anh Thiệu lo lắng thì phải?"
Thiệu Kỳ Hoa rất giỏi thuận theo, "Không nói việc riêng, vậy chúng ta nói việc công nhé. Đã có phòng làm việc, có thể cho anh Thiệu xem tác phẩm bây giờ của cậu không, biết đâu lại có cơ hội hợp tác?"
Lãnh Phong cười: "Anh Thiệu đánh giá tôi cao quá, người giám tuyển nổi tiếng như anh cần gì lãng phí thời gian nói vòng vo với một người từng nổi tiếng hạng mười tám như tôi." Hắn thu lại biểu cảm: "Tôi không có tác phẩm, mời anh, tôi đang vội."
Hắn làm động tác, Thiệu Kỳ Hoa cũng đứng lên, hai người cùng ra ngoài. Thiệu Kỳ Hoa thấy hắn không giống giả vờ, hình như có việc thật, lại hỏi: "Bây giờ cậu đang làm gì?"
Lãnh Phong nói mà không cần suy nghĩ: "Làm việc, kiếm tiền thôi, ăn uống ngủ nghỉ chẳng lẽ không tốn tiền sao? Anh không biết đâu, đôi tay này của tôi có lẽ không thể làm nghệ thuật, nhưng có người tìm tôi làm thợ mộc. Hôm nay có người đang chờ tôi đến làm tủ quần áo đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!