Đêm đông có thịt ăn, có rượu uống, còn có lò sưởi, mấy người đàn ông có thể nói chuyện suốt đêm. Biệt Đông không nói chen vào được, cậu cũng không muốn nói chuyện, dựa vào tường nghe mọi người nói chuyện rồi lim dim, ngủ đi lúc nào không hay.
Giang Nguyên đánh thức cậu, say ngà ngà nói với cậu: "Về phòng ngủ đi, ngủ ở đây lạnh."
Biệt Đông dụi mắt gật đầu, đứng dậy đi thẳng đến phòng chứa đồ. Giang Nguyên gọi cậu từ phía sau: "Em đi đâu vậy? Sao lại đi về phía đó, đó là phòng chứa đồ lặt vặt."
"Em vẫn luôn ngủ ở đó, em dọn giường rồi." Biệt Đông uống rất nhiều rượu, không say nhưng hơi lơ ngơ.
Giang Nguyên lập tức đứng dậy, không nói hai lời kéo cậu đi về hướng khác. Đi đến trước cửa một căn phòng trong góc, đẩy ra và nói: "Em ở đây đi, phòng này vốn dành riêng cho tình nguyện viên."
Tối hôm mới đến, Biệt Đông đã xem qua tất cả các phóng. Cậu cũng đã xem phòng này, bố cục, đồ đạc giống như một phòng khách bình thường, chỉ là cửa sổ đối diện với một bức tường, không đủ rộng rãi sáng sủa. Bây giờ Giang Nguyên khăng khăng bảo cậu ở đây, cậu cũng không cố chấp nữa: "Vậy cảm ơn anh Nguyên."
Còn lại ba người đàn ông tiếp tục cụng chén, Tư Phóng liếc nhìn phòng ngủ của Biệt Đông, cảm thán: "Thằng nhóc này, thú vị đấy."
Giang Nguyên nói hơi líu lưỡi, cười hì hì, lại cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Nó thay đổi nhiều quá, suýt nữa không nhận ra."
Tư Phóng nói: "Làm phụ bếp ở chỗ anh nửa tháng, làm việc gì cũng giỏi, nhanh nhẹn. Nhưng ngoài làm việc ra, hỏi gì nó cũng như người câm, không moi nổi ba câu."
Giang Nguyên chỉ Tư Phóng: "Anh Tư, anh như vậy là không tử tế, sai bảo bạn nhỏ không công à, có ai làm phụ bếp mà chỉ nuôi cơm thôi?"
Tư Phóng nhún vai: "Không rõ lai lịch, ai dám nhận vào làm, vẫn phải nể mặt chú mới nuôi cơm. Trước đó xem như thử việc, sau này nếu nó vẫn chịu đến, cũng sẽ trả lương thôi. Yên tâm, không để người ta chịu thiệt."
Lúc này Giang Nguyên mới thỏa mãn chậc lưỡi, liếc nhìn xung quanh, nhìn sân rồi nhìn trăng: "Em không ở nhà, cái sân này còn sạch hơn lúc em đi."
"Đúng thế, Tiểu Đông một ngày quét ba lần mà." Tư Phóng lại khẳng định: "Chú tìm được tình nguyện viên này khá đấy, ít nhất không tìm được người siêng năng lại ít nói như vậy ở địa phương."
Gã nghiêm túc nhìn Giang Nguyên, nói có ý riêng: "Đừng làm bậy, phải trân trọng."
Giang Nguyên nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, Lãnh Phong bên cạnh luôn cúi đầu uống rượu đột nhiên lên tiếng: "Cậu ta không hợp."
Giang Nguyên sững sờ, líu lưỡi nói: "Sao lại không hợp?"
Lãnh Phong cũng liếc nhìn về phía phòng ngủ của Biệt Đông, hạ thấp giọng nói: "Lúc cậu ta hỏi câu kia, mày không thấy ánh mắt của cậu ta à, như thú hoang, hung dữ, không phục tùng, nguy hiểm."
"Hung dữ với mày à?" Giang Nguyên say rượu, xùy một tiếng, móc mỉa lại Lãnh Phong: "Tao thấy nó nói cũng không sai, đám người bắt cóc buôn bán trẻ em kia, đáng chết."
"Đáng chết mà cậu ta nói, không giống với đáng chết mày vừa nói." Lãnh Phong không để lộ cảm xúc, nhưng giọng điệu cực kỳ chắc chắn: "Đáng chết của cậu ta không phải nói suông, nếu cậu ta ở hiện trường, thực sự sẽ lấy mạng những người kia, mày hiểu không?"
Giang Nguyên sửng sốt, nhớ lại giọng điệu và biểu cảm của Biệt Đông khi nói chuyện, xem thường xua tay: "Mày bị điên à, nó nói câu đáng chết mày đã xem là thật? Mày sợ gì? Hơn nữa, chỗ này còn có anh Tư của bọn mình, ai có thể ngang ngược trước mặt anh Tư?"
Tư Phóng lại có vẻ nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Lãnh Phong, sau đó nói: "Công nhận, trên người Tiểu Đông có sự tàn nhẫn, làm dứt khoát không nói nhiều đúng không?" Gã gật đầu với Lãnh Phong: "Giống chú."
Lãnh Phong không nói gì, Tư Phóng lại nói: "Nguyên ơi, Tiểu Đông không giống với tên sinh viên đại học yếu đuối mà chú tìm lần trước đâu, nếu chú lại muốn làm bậy thì phải cẩn thận hơn."
Giang Nguyên suýt nữa nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, cứng họng giải thích: "Em đâu có! Lần trước em cũng không làm bậy! Em đã làm gì nào!"
"Vậy mà người ta bị chú dọa chạy trốn ngay trong đêm?" Tư Phóng ngậm điếu thuốc, híp mắt hỏi.
"Là do cậu ta quá nhạy cảm! Mẹ kiếp em thực sự chưa làm gì cả." Giang Nguyên khó chịu gầm khẽ.
Tư Phóng cười: "Chắc người ta lên mạng tra được lai lịch của chú, biết được sự tích huy hoàng của chú nên nhanh chóng chuồn mất."
Nói đến chuyện này, Giang Nguyên hết cả giận, vẻ mặt cười khổ lại bất lực, cố gắng thanh minh: "Đừng nói chuyện trước kia nữa, với Tiểu Đông, em thực sự không bỉ ổi như các anh nghĩ đâu. Em chẳng nghĩ gì cả, nó đến chỗ em cũng không phải em gọi nó đến, là nó tự muốn đến, em giúp đỡ nó thôi."
Tư Phóng nhìn anh ta chằm chằm chằm, rặt rẻ đã nhìn thấu vẫn muốn vạch trần: "Thôi đi, hôm nay từ lúc chú bước vào cửa, ánh mắt nhìn nó đã khác thường, không giống với ánh mắt nhìn người khác, chú đừng làm lộ liễu như thế."
Giang Nguyên bất lực cạn lời, đã mất kiên nhẫn: "Được rồi biết rồi! Các anh đều nói nó hung dữ, nếu nó không đồng ý, chẳng lẽ em còn có thể cưỡng ép?"
Tư Phóng uống chén rượu, hạ thấp giọng mắng: "Đờ mờ chú mở cái khách sạn rách này là để tiện cho chú lăng nhăng, trên đầu chữ sắc có con dao1, con dao này sắp lấy mạng chú rồi, chú vẫn không buông tay. Làm giáo viên đại học tốt thế, cứ phải lăng nhăng với sinh viên, còn là con trai, còn bị vợ bắt tại trận, chú nói chú…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!