Khoảng thời gian trước Tết, Biệt Đông rất bận, bận đến mức không có thời gian làm phụ bếp ở chỗ Tư Phóng. Khách sạn ngày nào cũng đầy khách, cậu phải lo đưa đón, còn ghi nhớ yêu cầu đặc biệt của mỗi vị khách. Phải trông coi khách sạn cả ngày, đảm bảo khách có thể tìm được cậu bất cứ lúc nào khi họ có chuyện gì. Những công việc khác như quét sân, quét sân thượng, quét dọn phòng, trồng hoa tưới cây, cho chó mèo đến khách sạn xin ăn mỗi ngày, nhặt rác ở khu vực nghỉ ngơi công cộng sau khi khách mở tiệc, tất cả đều do cậu làm.
Thậm chí không có thời gian ăn cơm. Thế là Lãnh Phong – người rảnh rỗi nhất thị trấn này trở thành c* li chuyên đưa cơm cho cậu. Đưa cơm xong cũng không rời đi mà ở lại giúp đỡ Biệt Đông cùng quét dọn sân. Sau đó hắn tự quan sát một lúc, không đợi Biệt Đông nói, khi có khách muốn đưa đón, Lãnh Phong xung phong nhận việc làm tài xế, giải phóng cho người không biết lái ô tô chỉ biết lái xe máy kia ra ngoài, có thể nghỉ ngơi hít thở một lát.
Mặc dù chỉ cách một con phố, nhưng mỗi ngày Lãnh Phong đều đến chỗ Tư Phóng để đóng hộp cơm đúng giờ. Hắn không biết nấu cơm, nhưng bảo Tư Phóng có bận đến mấy cũng phải làm những món ăn khác nhau cho mỗi bữa ăn. Lần trước ra ngoài hắn đã tìm hiểu rõ khẩu vị của Biệt Đông, gọi món đến mức Tư Phóng chỉ muốn đánh hắn.
Sau mấy ngày, nếu Tư Phóng còn không nhìn ra điều khác thường của Lãnh Phong thì gã bị mù rồi.
Vừa chiên xào theo menu của Lãnh Phong vừa lặng lẽ liếc nhìn sang, gã nói: "Thằng Nguyên đi rồi, chú lại kế thừa suy nghĩ của nó à?"
Lời nói này hàm súc lại rõ ràng, Lãnh Phong cắn điếu thuốc dựa vào khung cửa, lời nói còn che giấu một nửa: "Đối xử tốt với người ta thì làm sao, em đối xử tệ với cậu ấy thì các anh chửi em, đối xử tốt với cậu ấy các anh cũng thấy ngứa mắt, khó quá đi thôi."
Tư Phóng hừ một tiếng, gã hơi bao che con cái với Biệt Đông mà không giải thích được: "Không ai có suy nghĩ đúng đắn. Nếu Tiểu Đông cũng thích con trai thì xem như anh chưa nói. Nhưng theo anh thấy cậu ấy không giống người như vậy."
Biệt Đông thích gì, Lãnh Phong thực sự không nắm rõ. Cho dù hắn cảm thấy hiện tại đã rất thân thiết với Biệt Đông về mặt tâm lý, nhưng chuyện xu hướng tính dục, hắn thực sự có phần đoán không ra.
Dường như hắn cũng tán thành với những gì Tư Phóng nói, Biệt Đông trông có vẻ không giống người thích đàn ông.
Nhưng hình như Biệt Đông cũng không có suy nghĩ gì với con gái. Lê Tân có rất nhiều cô gái xinh đẹp, dù là khách du lịch hay là người xứ lạ thường trú, người trẻ tuổi xinh đẹp đâu đâu cũng có, không thấy Biệt Đông nhìn ai nhiều lần.
Đừng nói Biệt Đông, Lãnh Phong tự giễu, chính bản thân hắn đã từng thích đàn ông lúc nào? Mấy món nợ chơi bời trăng hoa trước kia đều là con gái. Hắn cũng không rõ mình bị làm sao, càng khỏi nói đến việc làm rõ Biệt Đông nghĩ như thế nào.
Nhưng Lãnh Phong nhớ rõ ràng và chắc chắn những phản ứng sinh lý mình từng trải qua trên đường, cơ thể sẽ không nói dối. Hắn rung động là rung động.
Buổi sáng Biệt Đông vừa tiễn hai vị khách, quay về đang quét sân. Tối qua mấy khách nói chuyện uống rượu ở khu vực nghỉ ngơi đến nửa đêm, vỏ hạt dưa đậu phộng, vỏ chai rượu vương vãi đầy đất. Sau khi quét dọn sạch lại tưới nước cho cây, trên mặt đất ướt sũng, cũng may nền đá nên ướt nước lại càng đẹp.
Lãnh Phong xách hộp cơm đi vào, chào cậu: "Đừng làm nữa, ăn cơm trước đã." Biệt Đông đáp một tiếng, tắt súng nước. Hai người ngồi đối mặt nhau trước bàn xử lý trong căn bếp ngoài trời, Lãnh Phong lần lượt mở bốn hộp cơm ra. Từ khi Biệt Đông không có thời gian sang ăn cơm, hắn cũng thay đổi không ăn ở chỗ Tư Phóng nữa mà đóng gói mang tới đây ăn cùng Biệt Đông.
"Làm vậy phiền anh Tư lắm, bữa nào cũng như vậy." Biệt Đông nhìn đồ ăn mỗi ngày khác nhau, thực sự cảm thấy làm phiền người khác: "Thật ra khi nào rảnh em có thể nấu bún gạo hoặc mì sợi gì đó cũng có thể đối phó."
Lãnh Phong không buồn suy nghĩ: "Ăn cơm phải đúng giờ, đến khi cậu rảnh đã ba bốn giờ chiều rồi, dạ dày sẽ đói meo."
Biệt Đông chỉ cảm thấy bây giờ mình thực sự sống an nhàn sung sướng, không ăn một bữa cũng được người khác lo lắng, một đóa hoa mỏng manh trăm phần trăm.
Cậu cười hì hì, mùi đồ ăn thơm nức bay vào mũi. Lãnh Phong ném con tôm to vào bát cậu, còn bóc vỏ rồi, Biệt Đông vội nói: "Cứ mặc kệ em, anh Phong mau ăn đi."
"Đừng gượng ép." Bây giờ ba chữ này là thương hiệu của Lãnh Phong, mỗi khi hắn đối xử tốt với Biệt Đông, cậu vừa để lộ vẻ mặt ngại ngùng, Lãnh Phong sẽ nói ba chữ này.
Biệt Đông vẫn nhớ rõ cuộc đối thoại trên cây cầu nhỏ ở thôn Cam Đường. Cậu nhớ cái lạnh đêm hôm đó, ánh trăng đêm hôm đó, và khăn mặt nóng ấm đêm hôm đó. Thế là cậu không gượng ép nữa, thản nhiên chấp nhận Lãnh Phong bóc vỏ tôm cho cậu.
"Nhà anh Nguyên sao rồi ạ?" Biệt Đông hỏi. Cậu nghĩ Giang Nguyên chắc chắn rất bận nên không gửi quá nhiều tin nhắn làm phiền anh ta. Nhưng Giang Nguyên vẫn không trả lời.
Lãnh Phong nói: "Nhà cậu ta đang hỗn loạn, bố cậu ta nhập viện rồi, có lẽ phải phẫu thuật, nhưng tình hình có vẻ không quá nguy cấp, sẽ không sao."
Vậy thì tốt, Biệt Đông nghĩ thầm. Cậu luôn hy vọng mọi người đều tốt. Nhưng cậu không rõ, nếu sau đó Giang Nguyên và cậu sinh viên kia không đến với nhau, tại sao vẫn kiên trì ly hôn?
Thật ra trong lòng cậu có một lo lắng, cũng không thể nói là lo lắng. Cậu cảm thấy với tính cách của Giang Nguyên không ở bên cậu sinh viên kia biết đâu lại là chuyện tốt. Thế là cậu hỏi Lãnh Phong: "Cái người anh Nguyên thích ấy, tại sao sau đó không đến với nhau?"
"Lúc đó chuyện ầm ĩ to quá, gia đình cậu ta nói là giáo viên dụ dỗ. Bố tôi vốn là viện trưởng học viện mỹ thuật, cố gắng bảo vệ Giang Nguyên, bảo cậu ta nói với sinh viên chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng Giang Nguyên rất cứng đầu, nói không phải hiểu lầm cũng không phải chơi đùa, là nghiêm túc. Danh tiếng của học viện bị tổn hại nên phải sa thải cậu ta. Giang Nguyên muốn ly hôn, nhưng cậu sinh viên kia nhanh chóng bị người nhà sắp xếp cho ra nước ngoài, không tìm được.
Giang Nguyên tìm một lượt không có kết quả, dứt khoát không để ý tới ai nữa, rồi đến Lê Tân."
Biệt Đông suy nghĩ, cậu không phân biệt được đúng sai trong chuyện này. Cậu lại hỏi: "Anh Phong, anh nói xem anh Nguyên như bây giờ chắc cũng không phải kế hoạch lâu dài. Lần này anh ấy trở về, có khi nào sẽ ở nhà không đi nữa không?"
"Chuyện đã lâu rồi cũng nên có một kết quả, hoặc là hòa giải hoặc là ly hôn, chỉ có hai cái này thôi. Hoặc là cậu ta thỏa hiệp hoặc là người nhà cậu ta và vợ cậu ta thỏa hiệp."
"Tại sao vợ anh Nguyên không đồng ý ly hôn?"
Lãnh Phong suy nghĩ rồi nói: "Cuộc hôn nhân của họ không phải là không có tình cảm. Mẫn Mẫn, Giang Nguyên và tôi quen biết nhau từ nhỏ, cùng lớn lên trong một khu nhà. Hồi nhỏ chơi nhà chòi Giang Nguyên đã nói muốn cưới Mẫn Mẫn làm vợ, cậu ta từng thích cô ấy, Mẫn Mẫn cũng rất yêu cậu ta. Hai gia đình còn có nhiều liên hệ trong chuyện làm ăn, ly hôn không phải chuyện dễ dàng như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!