Chương 35: (Vô Đề)

Cú tấn công của con trâu cày bị trượt, nhưng nó không đuổi theo họ và xông vào nữa. Lãnh Phong trở nên cảnh giác, nhìn thấy con trâu kia thở ra mấy hơi, hậm hực bước đi xa.

Lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Sau khi hoàn hồn, Lãnh Phong tức giận, đè người vừa mới được cứu khỏi tay thần Chết xuống đất, tức giận quát: "Cậu muốn chết hả?!"

Biệt Đông không nói gì, Lãnh Phong nhìn cậu, nhưng không nhìn rõ biểu cảm của cậu, hình như là đang cắn răng. Cơn giận trong lòng Lãnh Phong không thể tiêu tan ngay, hắn khó có thể tưởng tượng nếu mình đến chậm một lát, dù chỉ một lát thôi sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì.

Hắn không chịu được nữa, đấm Biệt Đông một phát, túm chặt cổ áo cậu quát: "Nói chuyện đi!"

Người nằm trên đất hoàn toàn không tức giận, bị Lãnh Phong xách nửa người trên lơ lửng giữa không trung. Ánh đèn xe chiếu đến từ xa, lúc này Lãnh Phong mới nhìn thấy Biệt Đông đang khóc.

Hắn sững sờ.

Hắn từng thấy Biệt Đông bướng bỉnh, Biệt Đông hung dữ cắn xé như con thú hoang, từng gặp Biệt Đông dễ bảo yếu đuối trút bỏ nanh vuốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Biệt Đông thê lương lúc này.

Cũng chưa từng nhìn thấy kiểu khóc như vậy.

Biệt Đông không phát ra âm thanh nào, mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong mắt như có một con sông, nước sông đang tràn ra mãnh liệt.

Bàn tay Lãnh Phong túm chặt cổ áo cậu đột nhiên mềm nhũn, hắn chậm rãi buông cậu ra. Sau đó lại ôm lấy vai Biệt Đông, quỳ đứng trên mặt đất nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Cuối cùng Biệt Đông cũng phát ra một chút âm thanh, cậu đang khóc nức nở, núi lở đất nứt, như sắp chết.

Lãnh Phong mặc cho cậu khóc, không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy cậu. Cổ họng Biệt Đông dần khàn, không phát ra được âm tiết hoàn chỉnh nào. Gió đêm lạnh lẽo, toàn thân cậu lạnh như băng, nằm trong ngực Lãnh Phong cũng không ấm lên được.

Đến cuối cùng, toàn bộ sức lực của Biệt Đông như bị rút hết, như thể chỉ còn lại lớp vỏ bọc. Lãnh Phong dứt khoát bế ngang cậu lên đặt vào trong xe.

Buổi tối ở trong nhà gỗ nhỏ của trang trại. Điều kiện vẫn đơn sơ nhưng ít nhất còn có lò sưởi ống khói, nhà vệ sinh cũng trong phòng, còn có nước nóng.

Biệt Đông ngơ ngác vô hồn ngồi bên cạnh lò sưởi. Chủ trang trại đưa một nồi lẩu thịt trâu cày tươi và cơm tới đây. Nồi canh nóng thơm nức sôi trên bếp, Lãnh Phong nhẹ nhàng khuyên cậu: "Ăn không vào thì húp chút canh đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi."

Biệt Đông nghe lời, sau khi uống một bát canh nóng hình như đã có chút khẩu vị. Cậu ăn nửa bát cơm với canh nóng, Lãnh Phong không ép cậu nữa.

Sau khi rửa sạch nồi bát đưa đi trả, Lãnh Phong quay lại thấy Biệt Đông vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh lò. Đôi mắt sau khi khóc đỏ như quả đào, Lãnh Phong không hỏi gì cậu, chỉ ấm giọng nói: "Lên giường nằm đi, hôm nay trong phòng không lạnh, ngủ một giấc thật ngon."

Trong phòng có hai giường, Lãnh Phong mở chăn của một chiếc giường trong đó ra.

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng, Biệt Đông nói: "Lần cuối cùng nhìn thấy mẹ em, mẹ trông như vậy."

Trông như nào? Lãnh Phong ngẩn người, do dự nhìn sang.

"Mặt của mẹ, chỉ còn lại một nửa."

Lãnh Phong hoàn toàn cứng đờ, trong phòng im lặng đến tột cùng, chỉ có ấm nước đang nấu trên bếp sắp sôi phát ra tiếng ùng ục rất nhỏ. Biệt Đông nói: "Mẹ em đã chết như vậy, giống như thịt bò hôm nay đồ tể chặt, bị dao chặt chết như chặt thịt. Mặt đất toàn là máu, khi em nhìn thấy mẹ, chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của bà, xương và thịt nát khắp sàn nhà."

Lãnh Phong kinh ngạc, sửng sốt.

Hắn đặt chăn trong tay xuống, ngồi bên cạnh lò lửa. Ánh mắt Biệt Đông thẳng tắp, như đã rơi vào cảnh tượng ký ức đáng sợ không ra được. Lãnh Phong khẽ lắc bả vai cậu: "Tiểu Đông ơi."

Biệt Đông chậm chạp thoát ra, đôi mắt có vẻ đỏ hơn, đỏ như máu, nhìn hắn và nói: "Cho nên em đã giết người kia, chỉ thiếu chút nữa."

Lãnh Phong im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Hắn đáng chết."

Hắn đáng chết, Lãnh Phong biết người mà Biệt Đông đang nói đến là cha dượng của cậu. Hắn nhớ đến tâm trạng tuyệt vọng của Biệt Đông khi hét lên với họ "Hắn đáng chết" vào buổi chiều đầu tiên. Khi đó cậu ấy hy vọng bên cạnh có người hiểu mình, có thể đứng về phía mình, lắng nghe cậu ấy nói đúng không. Ít nhất, vào thời điểm đó cậu ấy vẫn muốn hét lên "Hắn đáng chết" để bày tỏ sự cùng đường bí lối.

Nhưng lúc đó, mình đã thô bạo dùng tiếng quát của bản thân đẩy cậu ấy sang một bên.

Trong lòng Lãnh Phong vô cùng sám hối. Hắn từng nói "Xin lỗi" với Biệt Đông, nhưng đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng. Cho đến lúc này, hắn mới hiểu rõ mình "Có lỗi" như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!