Chương 33: (Vô Đề)

Sau khi ăn sáng trên thị trấn nhỏ, rảnh rỗi đi dạo một lúc, ngân hàng mới mở cửa.

Lãnh Phong rút sáu mươi nghìn tệ cho Biệt Đông, cậu nói: "Không phải năm mươi nghìn tệ à? Không cần nhiều vậy đâu?"

Lãnh Phong hờ hững đáp: "Dù sao cũng phải chuẩn bị dư đồ ăn, cậu cầm đi, trên đường cần tiêu gì cứ lấy từ đó ra, nhiều vẫn tốt hơn ít."

Thế là Biệt Đông cẩn thận cất tiền. Chuyến đi lần này, ngoại trừ bữa cơm đầu tiên Biệt Đông khăng khăng muốn trả tiền, những bữa ăn khác đều là Lãnh Phong trả tiền. Mặc dù không tốn bao nhiêu, nhưng Biệt Đông đều ghi vào sổ sách, nói rằng những khoản chi này nên để cậu và Tư Phóng trả. Lãnh Phong còn cười cậu tính toán chi li, điệu bộ như thể sắp đoạn tuyệt với người ta vậy.

Lại cười cậu, nhóc con, cái nết này của cậu sau này kết hôn, lỡ như ly hôn với vợ, theo cách tính toán của cậu sẽ làm người ta tức chết mất.

Biệt Đông chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu: "Em không kết hôn."

Lãnh Phong vừa lái xe vừa hút thuốc, cửa sổ xe hé mở cho thông khí, hờ hững hỏi: "Sao lại không kết hôn?"

Biệt Đông lại nói: "Tại sao phải kết hôn?"

Lãnh Phong nghe vậy hơi bất ngờ liếc nhìn cậu, sau đó như suy nghĩ một lát: "Đúng rồi tại sao phải kết hôn? Tôi không biết, không ai biết, mọi người đều cho rằng nên kết hôn, nhưng không biết tại sao."

"Anh cũng nghĩ là nên à?" Biệt Đông hỏi.

Một lúc lâu sau, Lãnh Phong như bật cười, mang theo chút tự giễu nói: "Đã từng nghĩ là nên, lại đổi ý rất nhanh."

Biệt Đông không nói gì, nhớ ra Giang Nguyên đã nói hình như Lãnh Phong từng có vợ chưa cưới, còn bị tức giận mắng là "Phòng cháy phòng trộm phòng Lãnh Phong", có lẽ không phải là câu chuyện vui.

"Vậy bây giờ thì sao?" Một lát sau, Biệt Đông lại hỏi. Mặc dù không biết quá khứ của Lãnh Phong, nhưng lại hơi tò mò về tình trạng hiện tại của hắn.

Lãnh Phong lại nói: "Nếu cậu hỏi tôi về chuyện tình cảm, có lẽ tôi không có nhiều suy nghĩ. Tôi không phải là một người giàu tình cảm, cũng không có trí tưởng tượng quá lãng mạn về tình yêu, không giống thằng Nguyên."

Biệt Đông cảm thấy mình càng không hiểu. Yêu là gì, lãng mạn là gì, cậu chỉ biết rằng cha đã từng rất yêu mẹ, nhưng cha cũng không giỏi bày tỏ. Yêu một người là đối xử tốt với đối phương, cậu chỉ có một khái niệm đơn giản này.

"Còn cậu? Tiểu Đông đẹp trai thế này, từng được ai thích chưa?" Lãnh Phong chuyển chủ đề, hỏi cậu.

Biệt Đông hơi xấu hổ thuận miệng phủ nhận: "Làm gì có."

Thật ra là có. Trong làng có một cô gái cùng tộc cùng nhau lớn lên, sau đó lên thị trấn đi học. Cô gái ngồi ở bàn sau thấy cậu giữa trưa hay bơ vơ, nên thường rủ cậu đến nhà cô ăn cơm. Biệt Đông đã trải qua tình cảm yêu thích thân thiện và như có như không này.

Lúc này ở bên kia trời nam đất bắc, nhớ lại những chuyện cũ đã lâu, Biệt Đông cảm thấy mê man.

Lãnh Phong nhìn thấy vẻ ngơ ngẩn trên mặt Biệt Đông, hắn không trêu ghẹo và truy hỏi nữa. Xe đã chạy đến giữa sườn núi, biển hoa mênh mông vô bờ đang ở ngay trước mắt. Trại nuôi ong của người nuôi ong ở rìa, các thùng nuôi ong được xếp thành vòng tròn, ong mật bay đi bay về, chăm chỉ không ngừng.

"Dùng khăn quàng cổ che đầu lại." Lãnh Phong nói rồi giúp cậu kéo khăn quàng cổ từ đỉnh đầu xuống, quấn quanh mặt chỉ để lộ đôi mắt. Sau đó cũng trùm đầu mình lại, hai người xuống xe.

Biển hoa này không chỉ có một người nuôi ong. Bình thường họ sẽ giao mật ong đến thị trấn gần đó, thỉnh thoảng cũng có người đến mua mật ong từ nguồn. Họ cắm trại ở vùng này cả mùa đông, người nuôi ong cắt một miếng tổ ong ngay tại chỗ, dùng nước sôi pha mật ong tươi cho hai người nếm thử.

Màu mật ong có liên quan đến loài hoa. Mật ong bây giờ có màu hổ phách nhạt, mật ong tự nhiên đậm đà cũng không có vị ngọt ngậy như trong ấn tượng của Biệt Đông, vị ngọt hơi chua, mềm mại tinh tế. Uống một ngụm từ khoang miệng đến dạ dày đền tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Mật ong bán ở đây không được đóng gói, người nuôi ong sẽ dựng mật trong một cái chai nhựa trắng thô sơ, một chai là một cân rưỡi, giá thấp hơn so với mua trên thị trấn mấy lần. Biệt Đông mua ba chai cho Tư Phóng, mua cho mình nhiều hơn.

Rất nặng, phải tự xách mấy chai to lên xe. Lãnh Phong và cậu đi đi về về mấy lượt mới chuyển hết. Biệt Đông nhìn Lãnh Phong giúp cậu tìm nguồn cung cấp suốt dọc đường, bàn bạc giá cả với người ta, khiêng hàng giúp cậu. Bản thân cậu luôn được người khác nói là có năng lực, Tư Phóng, Giang Nguyên, Lam Tuyết Thanh đều nói như vậy. Nhưng Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong mới là người có năng lực thật sự, chỉ cần hắn muốn.

Tại sao anh ta lại bằng lòng giúp mình như vậy? Biệt Đông luôn cảm thấy với tính cách của Lãnh Phong sẽ không đến mức làm như vậy. Ngay cả khi anh ta là người "Đáng tin". Cậu suy nghĩ mãi, đáp án kia như lơ lửng giữa không trung, có lúc mơ mồ cảm nhận được, có lúc lại bay xa.

Vẫn quay về thị trấn ăn cơm trưa, lại mua chút đồ ăn, hai người lại lên đường.

Trạm kế tiếp là một trang trại, muốn mua thịt trâu cày và lạp xưởng. Biệt Đông nhìn thấy trên bản đồ có một ngọn núi ngăn cách họ và trang trại kia. Trên bản đồ là những cái tên đẹp, nhưng Biệt Đông biết họ phải tốn hơn nửa ngày để đi qua những tên đẹp đó.

Nhưng hướng của trang trại ngày càng gần Lê Tân, thật ra họ đang quay về. Đã ra ngoài vài ngày, bất tri bất giác Biệt Đông trở nên thả lỏng và hoạt bát hơn lúc ở Lê Tân rất nhiều. Bản thân cậu không cảm nhận được, nhưng Lãnh Phong đã cảm nhận được. Biệt Đông nói nhiều hơn tước, biểu cảm cũng thả lỏng hơn, có một chút quay lại dáng vẻ "Nai con xinh đẹp" mà Giang Nguyên nói.

Chiếc xe đi qua một khe núi phủ đầy tuyết dày, có một tấm bia lớn khắc độ cao 4700m so với mặt nước biển. Lãnh Phong dừng xe, hai người chụp cho đối phương một bức ảnh ở đây với tấm bia, sau đó Lãnh Phong lại kéo Biệt Đông chụp ảnh tự sướng. Ảnh được gửi vào điện thoại của Biệt Đông, trông hai người đều rất ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!