Chương 31: (Vô Đề)

Lãnh Phong không nhận được đáp án thẳng thắn, nhưng hắn cảm thấy đủ rồi.

Hắn biết Biệt Đông vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với mình, nhưng hắn cũng không vội. Ngược lại cảm thấy trạng thái không hoàn toàn lảng tránh vấn đề, bằng lòng nói một hai câu với hắn đều tốt cho cả hai.

Nếu Biệt Đông thực sự mổ xẻ quá khứ, thành thật với nhau dốc bầu tâm sự, Lãnh Phong nghĩ mình có thể chịu đựng được không? Tất nhiên hắn sẽ cố gắng để tiếp nhận, nhưng lỡ như sẩy tay một chút thôi, hắn tin rằng Biệt Đông nhạy cảm như vậy nhất định có thể phát hiện ra, cậu sẽ thất vọng.

Lãnh Phong không muốn khiến Biệt Đông thất vọng.

Hắn cảm thấy mình cũng nên chuẩn bị đầy đủ trước khi đối mặt với quá khứ của Biệt Đông, họ không cần phải gấp gáp.

Ban đêm trên núi ngủ rất ngon, Biệt Đông không biết mình ngủ lúc nào. Nhưng hôm sau trời sáng choang cậu mới tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện mình đang dựa sát vào người bên cạnh.

Còn là quay mặt về phía đối phương, đầu gần như vùi trong cổ đối phương.

Cậu không biết mình đã duy trì tư thế này bao lâu, khi nhận ra thì giật mình thót tim. Câu nói "Dậy rồi à?" của Lãnh Phong mới nói được nửa chữ, Biệt Đông đã vội vàng lùi ra sau. Nhưng giường hẹp như vậy, sau lưng cậu trống rỗng sắp rơi khỏi giường. Lãnh Phong nhanh chóng lật người duỗi tay túm được cậu, kéo cậu vào ngực mình, giọng nói vừa khó hiểu vừa buồn cười: "Cậu đang làm gì vậy?

Tưởng tôi là thứ gì đáng sợ ghê gớm à?"

Biệt Đông nghẹn đỏ mặt, hoàn toàn không nói nên lời. Cậu tuổi trẻ máu nóng, lúc tỉnh dậy không những phát hiện mình dính sát vào một người đàn ông, mà còn có đặc điểm sinh lý hằng ngày của thanh niên, chào cờ dựng thẳng đứng, chọc vào đùi của người bên cạnh. Trong tình huống lúc này giống như cố ý sinh ra vì Lãnh Phong.

Cậu không muốn giải thích, nhưng cũng không muốn kẹt trong bầu không khí xấu hổ lại mập mờ này, chỉ giãy giụa nhanh chóng di chuyển phần th*n d*** cách xa Lãnh Phong. Nhiệt độ của người này nóng bỏng người, Biệt Đông tự nghĩ mình lớn lên ở miền Bắc, thể chất không sợ lạnh. Nhưng so với Lãnh Phong, cậu như đang dựa vào cái bếp lò. Mới thức dậy đã bực bội sốt ruột, lại bị Lãnh Phong nóng hổi phủ lên, Biệt Đông nhanh chóng toát một lớp mồ hôi mỏng.

Hình như nhận ra hơi thở của Biệt Đông dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng cao, Lãnh Phong buông cậu ra.

Lãnh Phong đã tỉnh từ sớm, lúc tỉnh dậy phát hiện Biệt Đông đang dựa vào mình, hắn cũng rất kinh ngạc. Song lại cảm thấy cảm giác này vô cùng mới lạ và dễ chịu.

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu cô gái từng theo đuổi Lãnh Phong. Hắn từng có bạn gái, lúc chia tay với người cũ cũng chẳng vui vẻ gì. Danh xưng trai tồi thờ ơ không trật đi đâu được, cũng vì hắn ghét đối phương bám mình, kiểm tra điện thoại theo dõi lịch trình muốn hắn dành nhiều thời gian hơn cho mình. Những cái này gom lại hơn phân nửa là chia tay. Lãnh Phong luôn cho rằng mình không hợp yêu đương, càng không hợp kết hôn.

Hắn đã mất cảm giác trong chuyện tình cảm, chỉ thích hợp sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.

Nhưng sáng hôm nay, hắn cảm nhận được sự vững chãi khó tả.

Hơi thở của Biệt Đông đang ngủ nhẹ nhàng. Lãnh Phong đột nhiên quay về buổi chiều rơi xuống nước kia, nhìn thấy con vật nhỏ đã thu gai nhọn để lộ cái bụng mềm mại. Hắn không dám có hành động nhỏ nào trước sự ỷ lại hoàn toàn và đơn thuần này, như chú chó trung thành bảo vệ bên cạnh em bé sơ sinh.

Lãnh Phong cảm thấy sáng hôm nay vô cùng tuyệt vời, nếu Biệt Đông không nhạy cảm thái quá giãy giụa lung tung sau khi thức dậy sẽ tốt hơn.

"Ngủ ngon không?" Để phá vỡ sự xấu hổ, Lãnh Phong hỏi cậu bằng giọng bình thường.

"Ừm." Biệt Đông úp người xuống, vùi mặt vào trong chăn, đáp một tiếng không rõ, sau đó nói: "Em dậy đây."

Cậu ngồi bên giường nhanh nhẹn mặc áo nỉ, quần và áo khoác, vội vàng cầm đồ ra khỏi phòng đến nhà vệ sinh rửa mặt, như là chạy trốn.

Bữa sáng cũng ăn trong thôn. Sau khi ăn xong, hai người lên xe. Lãnh Phong nhìn địa điểm hôm nay sẽ đến rồi nói: "Không xa, chắc giữa trưa sẽ đến nơi."

Chưa có ai từng đến đây, thôn này nhỏ hơn thôn Cam Đường rất nhiều, không cần nếm thử và so sánh sản phẩm của các gia đình với nhau. Thôn có nơi sản xuất rượu tập trung, người muốn mua rượu đều đến thẳng đó.

Đã đoán trước nồng độ rượu ở đây không cao, Biệt Đông mới đi vào thôn một chuyến đã cảm thấy mình sắp say. Sau khi mua xong hàng hóa Tư Phóng cần, Biệt Đông chuẩn bị tích trữ hàng cho mình. Lãnh Phong lại nói: "Tôi kiến nghị cậu không nên tích trữ rượu, cậu không thường uống rượu trắng, không biết thói quen của người uống rượu. Thứ này manh tính địa phương mạnh, người dân ở mọi nơi đều thích rượu ở địa phương mình.

Nếu cậu bán cho người ngoài chưa chắc đã bán được."

Biệt Đông rất tin vào phán đoán của Lãnh Phong, hắn lại nói: "Ngoại trừ bán lẻ, tôi đề nghị cậu có thể làm gói quà tết. Mọi người thích tặng quà vào dịp lễ tết, dùng cái này làm quà tặng rất thiết thực, làm thành gói quà cậu còn có thể tăng giá."

Biệt Đông liên tục gật đầu, về chuyện làm ăn, trước mắt cậu vẫn chỉ có phần nghe, hơn nữa đề nghị này tình cờ trùng hợp với những gì Cố Nhĩ Tàng nói. Vào ngày Biệt Đông đến tìm Cố Nhĩ Tàng, cô đã nói muốn làm gói quà. Hai người còn lên kế hoạch sẽ cho gì vào gói quà, dăm bông lạp xưởng, phô mai mật ong, trông rất phong phú, báo hiệu điềm lành.

Chuyến nhập hàng thứ hai nhanh chóng hoàn thành. Trời vẫn còn sớm, nhưng địa điểm tiếp theo rất xa, chắc chắn không thể đến kịp trong một ngày. Biệt Đông bất tri bất giác như đã quen với điều này, hỏi Lãnh Phong: "Đêm nay chúng ta ở đâu? Tìm quán trọ trên đường hay là ở trong thôn này?"

Điều kiện ở thôn sản xuất rượu rõ ràng kém hơn, Lãnh Phong nói: "Không ở đây, đi, đêm nay sẽ dẫn cậu đến một nơi tốt."

Biệt Đông không thèm hỏi đã đi theo lên xe. Cho đến khi lái xe được nửa tiếng, cậu mới kinh ngạc phát hiện bây giờ mình tin tưởng Lãnh Phong đến vậy. Hình như không chỉ là tin tưởng, nếu gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên là hỏi hắn, anh Phong ơi chúng ta ăn gì, anh Phong ơi chúng ta ở đâu, anh Phong ơi em có nên mua cái này không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!