Tư Phóng quen cả hai người, thản nhiên gật đầu với họ xem như chào hỏi. Giang Nguyên đi tới vỗ bả vai Biệt Đông, quay đầu nói với Tư Phóng: "Anh Tư chờ lâu rồi nhỉ? Trên đường về em với Phong gặp chút chuyện, hơi mất thời gian."
"Anh không sao, thằng nhóc chờ lâu chắc đói rồi." Tư Phóng lại châm một điếu thuốc rồi cắn, liếc nhìn Biệt Đông, bật bếp điện từ trên bàn ở khu nghỉ ngơi, nước dùng bên trong chỉ chốc lát đã sôi, "Lại ăn cơm, trời lạnh, ăn chút đồ nóng cho ấm."
"Em vẫn ổn." Biệt Đông trúc trắc giải thích, đi sau Tư Phóng, giúp bày biện những đĩa thức ăn đã thái.
Giang Nguyên chống hai tay lên mép bàn, anh ta vẫn giống như trong trí nhớ của Biệt Đông, cười nói với cậu: "Nai Con lớn rồi."
Biệt Đông cười gượng gạo.
Người đàn ông mặt lạnh, cao ráo chân dài kia cũng ngồi xuống, toàn thân mang theo hơi lạnh. Hắn rút tờ khăn giấy ấn lên chỗ vẫn đang chảy máu bên khóe mắt, Giang Nguyên chỉ vào hắn nói với Biệt Đông: "Đây là anh em tốt từ nhỏ đến lớn của anh, Lãnh Phong, em cứ gọi là anh Phong."
Thế là câu "Anh Phong" của Biệt Đông ngậm trong miệng, môi mấp máy nhưng không nói ra.
Cậu xoay người lấy thanh sắt khều lò lửa, lại cho thêm gỗ và than, lửa cháy mạnh hơn, với hơi nóng từ nồi lẩu, bây giờ cả sân chẳng lạnh chút nào.
"Đừng làm nữa, lại ăn cơm đi." Tư Phóng gọi cậu, Giang Nguyên cũng vẫy gọi cậu: "Nai Con mau lại đây, để anh Nguyên nhìn kỹ em nào."
Không biết tại sao, sau khi Giang Nguyên nói câu này, ánh mắt Lãnh Phong nhìn Giang Nguyên một lúc lâu.
Vẫn không nhìn Biệt Đông.
Biệt Đông ngồi cạnh Giang Nguyên, nhỏ giọng nói: "Anh Nguyên cứ gọi em là Tiểu Đông đi."
Đôi mắt Giang Nguyên đầy ý cười, dừng một lát mới nói: "Được."
Ngồi xuống chưa được hai phút, Giang Nguyên vỗ đầu, "Xem trí nhớ của em này, ờ, anh Tư, em với Phong cố ý mang dăm bông Cam Đường về, đúng lúc nhắm rượu." Nói xong anh ta đi đến cái balo để bên cạnh lấy một túi dăm bông hun khói to, nhìn là biết hàng cao cấp.
"Ơ, sao không nói sớm." Tư Phóng chuẩn bị đứng lên, tiếp theo nghĩ đến gì đó, chỉ chỉ Biệt Đông: "Công việc này không cần anh, mày làm đi."
Biệt Đông lập tức đứng dậy, không nói hai lời mang dăm bông đi qua sân vào bếp.
Giang Nguyên hơi sững sờ, lúc này Lãnh Phong liếc nhìn người đang cầm miếng dăm bông trên thớt ngắm nghía, hỏi Tư Phóng: "Chuyện gì đây?"
Tư Phóng cười ha ha: "Kỹ năng dùng dao của tên nhóc này giỏi hơn anh, gần đây gọi nó sang chỗ anh làm phụ bếp, mấy việc dùng dao đều giao cho nó."
Lúc này Giang Nguyên mới phản ứng được, nhìn Tư Phóng từ trên xuống dưới: "Người của em! Anh Tư dùng tiện tay gớm nhỉ."
Biệt Đông hét về phía họ: "Muốn cắt thế nào?"
Tư Phóng nói: "Thế nào cũng được, càng mỏng càng tốt."
Thế là Biệt Đông rút một con dao mỏng cán dài trong một dãy dao, cắt một đĩa lát dăm bông theo thói quen của cậu. Miếng nào miếng nấy đều như nhau, hình dạng giống nhau, xếp gọn theo hình vảy cá.
Giang Nguyên dùng ngón tay nhặt một miếng, nhìn dưới ánh lửa, mỏng như cánh ve, trong suốt, anh ta khen ngợi: "Đầu bếp Michelin cũng chưa chắc đã thái được thế này."
Tư Phóng tỏ vẻ "Anh nói mà", Biệt Đông lại nói: "Dao ở đây không tốt, nếu không vẫn có thể tốt hơn."
Mọi người ngạc nhiên, bộ dụng cụ bếp tinh xảo của Đức mà Giang Nguyên dày công lựa chọn lại bị chê.
Anh ta chỉ có thể cười trêu: "Anh Tư, xem ra anh thua thật rồi, hiếm có đấy. Một người ngang tàng như anh Tư, dùng dao nửa đời người, vậy mà cam lòng nhận thua."
Tư Phóng nhón một miếng dăm bông, ăn cùng với rượu, nói: "Anh Tư của chú trước kia cầm dao chém người, giờ đổi thành thát thịt, rất cẩu thả. Tiểu Đông thì khác, tay vững, làm gì cũng nhanh nhẹn, Nguyên, chú biết chọn người đấy."
Giang Nguyên sờ đầu Biệt Đông, bảo cậu ăn nhiều vào, còn rót cho cậu chén rượu, cảm thán một tiếng: "Ở đây chỉ có em không biết dùng dao, các anh một người là đầu bếp, một người là nhà điêu khắc, dùng dao tốt hơn dùng đũa. Bây giờ Tiểu Đông cũng giỏi như vậy."
Biệt Đông tỉnh bơ liếc nhìn đối diện, người này là nhà điêu khắc? Khắc cái gì? Ở quê cũng có rất nhiều người làm điêu khắc, khắc chim ưng trên gỗ, khắc hổ trên da thuộc loại tốt. Lãnh Phong cũng là người như vậy sao?
Biệt Đông nhớ đến hồi nhỏ đi theo cha, cũng từng khắc rất nhiều đồ chơi nhỏ, sóc, nai, diều hâu. Biệt Đông cảm thấy những thứ mình làm đều xấu, nhưng cha rất thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!