Lúc đến thôn Cam Đường đã là ba rưỡi chiều.
Thôn Cam Đường có đặc sản địa phương nổi tiếng là dăm bông Cam Đường. Lúc Biệt Đông mới đến Lê Tân, Lãnh Phong và Giang Nguyên đi vòng quanh núi trở về được nửa đường, lại cố ý đi vòng mua dăm bông Cam Đường mang về.
Biệt Đông nhớ mình đã dùng con dao Đức được gia công tinh xảo của Giang Nguyên để cắt nó. Theo lời dặn của Tư Phóng, miếng dăm bông sống mỏng như cánh ve phối hợp với rau arugula cho những người khác nhắm rượu.
Ai cũng khen ngon, nhưng bản thân Biệt Đông chưa từng ăn. Sau đó, dăm bông được ăn hết theo những cách khác nhau, cắt lát nhắm rượu, cắt lát nhúng lẩu, cắt miếng nấu canh. Biệt Đông đã thử hai loại sau, thực sự tươi ngon. Phương pháp làm loại thịt xông khói này không giống ở quê cậu, sử dụng nhiều nguyên liệu nhưng vẫn có thể giữ lại hương vị ban đầu của dăm bông.
Đây là trạm đầu tiên gần Lê Tân nhất. Lãnh Phong từng đến đây, có vẻ rất quen đường. Biệt Đông thầm nghĩ, dẫn anh ta theo quả nhiên là lựa chọn chính xác.
Mọi hộ gia đình trong thôn đều làm và bán dăm bông, nó đã trở thành một thương hiệu rất nổi tiếng và được lan truyền bằng miệng. Biệt Đông gặp được khá nhiều người đến đây lấy hàng Tết, cả thôn vô cùng náo nhiệt.
Xe của họ chỉ có thể dừng trước cổng làng, Biệt Đông đeo túi tiền trước ngược, đi theo sau Lãnh Phong. Đi ngang qua từng ngôi nhà đắt khách, Lãnh Phong đều làm như không thấy, dẫn cậu đi thẳng vào sâu hơn.
Lãnh Phong xoay người giải thích với cậu: "Lần trước tới đây với thằng Nguyên, chúng tôi đã ăn thử của từng nhà, cuối cùng đã chọn nhà ngon nhất. Nhà anh ta có phương pháp pha chế riêng của mình, giờ tôi sẽ dẫn cậu đến."
Trong thôn buôn bán cũng xem trọng địa thế, những gia đình gần cửa thôn và ở trung tâm thôn đều kinh doanh rất tốt. Thật ra cách làm của hầu hết mọi người đều giống nhau, hương vị cũng na ná, gia đình nào có vị trí địa lý tốt sẽ có lợi thế.
Nhưng gia đình Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đến lại nằm sâu trong thôn. Biệt Đông vừa đi vừa nghĩ, đây thực sự là chỗ mà người sành ăn thâm niên mới tìm được.
Kết quả đến nhà kia, ồ, thế mà còn đông người hơn cả cửa thôn và trung tâm thôn. Nhà này đúng là mùi rượu không sợ hẻm sâu. Biệt Đông quan sát sơ qua, phát hiện những người đến nhà họ lấy hàng Tết đều là khách cũ. Một người đàn ông trung niên xếp hàng trước họ nói: "Năm nào cũng thế, chen nhau toác đầu."
Hàng hóa Tư Phóng muốn chuẩn bị không nhiều lắm, gã chỉ dùng những cái này trong mấy ngày Tết thôi. Những thực phẩm bảo quản này không phải đồ ăn hằng ngày. Lúc này Biệt Đông và Lãnh Phong vẫn phải xếp hàng, là hai người cuối cùng đến lấy hàng trong hôm nay. Khi đến lượt họ, số lượng hàng hai người cần lại không đủ.
Đủ với Tư Phóng, nhưng không đủ cho bản thân Biệt Đông muốn nhập thêm. Đến lúc này cậu cũng không ngại ngùng gì nữa, đếm tiền trong túi da rồi trả tiền ngay trước mặt Lãnh Phong. Chủ nhà nói: "Những người đã mua của nhà tôi hầu như năm nào cũng đến, bất kể là mình ăn hay tặng người khác, hay là bán lại. Chỉ cần biết là dăm bông Cam Đường nhà họ Chu đều có thể bán đắt hơn người khác mấy đồng. Họ đều đặt hàng từ sớm, tôi luôn chuẩn bị sẵn hàng cho họ.
Khách lẻ như các cậu chỉ có thể xem vận may, đúng lúc tôi có dư thì các cậu mua được, nếu không có thì tôi xin lỗi."
Lãnh Phong nói: "Tôi cũng là khách quen, bây giờ còn dẫn theo anh em tới đây còn gì. Lần này lấy số điện thoại của anh, sau này có thể trực tiếp đặt hàng."
Ông chủ kia nhìn Lãnh Phong, cười cởi mở: "Tôi nhớ cậu! Cho nên dăm bông còn sót lại hôm nay mới để cho các cậu, nhưng muốn nhiều thì thật sự không có. Hay là các cậu xem mấy nhà khác đi, thật ra cũng như nhau cả."
Lãnh Phong do dự một lát, xem ý của Biệt Đông. Biệt Đông suy nghĩ rồi nói: "Trước tết nhà anh không chỉ có mỗi lô hàng này đúng không?" Cậu nghĩ, đã buôn bán thì sẽ không làm đủ số lượng như vậy, kiểu gì cũng phải dư thừa.
Quả nhiên ông chủ kia lắc đầu: "Vậy thì không phải, nhưng lô hàng tiếp theo phải mất khoảng một tuần mới hun xong. Các cậu không thể chờ lâu như vậy được."
Biệt Đông nhìn Lãnh Phong, trong lòng cậu có một yêu cầu, nhưng cảm thấy thực sự quá phiền hà. Nhưng chỉ ánh mắt này này, Lãnh Phong đã hiểu, hắn nói: "Chúng tôi đặt trước, sau khi mua hàng hóa khác sẽ quay lại lần nữa, lấy dăm bông rồi quay về."
Đây chính là ý của Biệt Đông, nghe vậy cậu cảm kích gật đầu với Lãnh Phong, nói với ông chủ: "Tôi sẽ mua lô hàng sau của anh, tôi sẽ trả tiền cọc cho anh ngay bây giờ."
Bây giờ Biệt Đông đã vô cùng tin tưởng dăm bông này sẽ bán chạy, nhưng giá cả cũng cao hơn cậu dự đoán. Cậu mới đặt lô hàng đầu tiên, chút tiền tiết kiệm ít hỏi của cậu đã gần hết rồi. Sau đó còn có rượu, sữa, mật ong, lạp xưởng, cậu lo lắng không biết phải lấy vốn ở đâu.
Vẫn là thất sách, Biệt Đông nghĩ, mình thực sự không phải một người kinh doanh đúng nghĩa, chưa từng trải đời, không biết hàng tết thủ công giá cao như thế. Sớm biết nên tính sổ trước, tìm anh Nguyện mượn chút tiền hãy ra ngoài.
Biệt Đông ghi lại số tiền hôm nay đã bỏ ra trong một cuốn sổ tay màu đen. Anh Chu đóng gói dăm bông giúp họ, Lãnh Phong nhìn Biệt Đông đứng trước cửa, nghiêm túc ghi lại vào cuốn sổ, không nhịn được thò đầu liếc nhìn, sau đó nói: "Chữ cậu đẹp phết."
Đã có rất nhiều người nói như vậy, Biệt Đông không phản ứng, trong đầu đang tính sổ sách nên không thể chú ý.
Nhìn dáng vẻ rập khuôn của cậu, Lãnh Phong hoàn toàn không quan tâm hai tháng trước mình còn chế giễu Biệt Đông như vậy là không có não, bây giờ nhìn chỉ cảm thấy sự thực có phần đáng yêu.
Dăm bông sau khi đóng gói không nhẹ. Bên nhà họ Chu không hỗ trợ giao hàng, những người đến mua hàng trước đó đều hì hục tự vác đi từng chuyến. Số hàng của hai người chia làm ba chồng, Lãnh Phong hút hết một điếu thuốc, không nói hai lời trực tiếp vác hai chồng. Biệt Đông vác một chồng đi sau hắn, luôn hỏi có nặng không. Bản thân cậu chỉ vác một chồng đã nghiêng người. Cậu còn luôn cho rằng mình khỏe lắm cơ, nhưng Lãnh Phong đi trước cậu đi rất thẳng người.
Lãnh Phong không tiện quay đầu, vừa đi vừa nói: "Đừng dài dòng, đừng lo cho tôi, coi chừng bản thân, đừng để sái lưng."
Biệt Đông không nói gì, ba chồng dăm bông được nhét vào cốp xe. Lãnh Phong đã dọn sạch sẽ từ trước, lúc này hạ cả ghế sau xuống, thoạt nhìn có thể nhét khá nhiều đồ, dăm bông được xếp trong góc, trông cũng không nhiều lắm.
Sau khi làm xong hai người đã toát mồ hôi khắp người. Trời cũng đã tối. Từ sáng hôm nay đến bây giờ xem như đã có thu hoạch. Biệt Đông cảm thấy chuyến đi lần này thuận lợi. Trời đã tối, họ phải tìm chỗ nghỉ ngơi ở địa phương.
Mặc dù thôn Cam Đường xa xôi, nhưng vì buôn bán dăm bông quanh năm cho nên rất nhiều gia đình đã sinh thêm nghề phụ là mở homestay. Nói là homestay cũng hơi miễn cưỡng, cùng lắm là trong mấy ngày buôn bán tốt, nhà có dư phòng thì dọn dẹp, cung cấp cho người đến mua hàng ở tạm một, hai đêm. Bởi vậy điều kiện cũng bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!