Chương 26: (Vô Đề)

Lãnh Phong cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng hắn biết mình không hề "không chào đón" Biệt Đông, rất chào đón là đằng khác.

Trái lại, thái độ của Biệt Đông rõ ràng lạnh lùng. Lãnh Phong cảm thấy không hiểu sao mình hơi lên cơn, người ta càng đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn càng muốn đến gần. Có vẻ rất thích ganh đua với sự lạnh lùng này.

Biệt Đông lạnh lùng có một sức hút kỳ lạ. Cậu cũng không đối xử khác biệt rõ ràng với Lãnh Phong. Nếu không quan sát kỹ, thoạt nhìn cậu đối xử với tất cả mọi người đều như nhau. Lãnh Phong cứ lượn lờ xung quanh cậu, cậu cũng không cố tình tránh đi. Hỏi cậu gì đó cậu vẫn trả lời, không biết trả lời thế nào còn nhếch miệng cười.

Nhưng rõ ràng không chân thành, giống như qua loa và lịch sự, bất đắc dĩ đối phó. Khác với vẻ nghiêm túc khi cậu đối mặt với Tư Phóng, Giang Nguyên, Lam Tuyết Thanh và Cố Nhĩ Tàng.

Những ngày qua, Lãnh Phong ngày càng nhìn rõ sự thật này, trong lòng căm giận nhưng lại không thể nói. Chẳng lẽ còn có thể phàn nàn với Tư Phóng và Giang Nguyên rằng Biệt Đông chỉ đối xử lạnh lùng với một mình hắn? Giống hệt oán phụ luôn rồi, đối với mối quan hệ vừa mới tan băng giữa họ thì phản ứng này quá kỳ quặc.

Lãnh Phong ôm một cục tức, giống con chó sói đối mặt với con nhím cuộn tròn như quả bóng, từng lông nhọn dựng đứng lên, móng vuốt gảy xung quanh vẫn không biết cắn chỗ nào.

Nhưng nếu bảo hắn nhượng bộ chịu thua, từ bỏ con nhím này, đó là điều không thể.

Mặc dù trưa hôm đó cà khịa Giang Nguyên một trận, nhưng sau đó Lãnh Phong cẩn thận suy nghĩ những lời Giang Nguyên đã nói, cảm thấy không phải không có lý. Nếu Biệt Đông thực sự thích tiết kiệm tiền như vậy, ôm túi tiền chỉ có vào không có ra không buông tay, hắn thực sự có thể nghĩ cách giúp cậu kiếm tiền.

Bật lại cơn giận của Giang Nguyên, nhưng Lãnh Phong lại trộm mánh khóe của anh ta, muốn thử dùng chiêu này xem có thể kiếm được chút cảm tình không.

Nhưng chuyện này về mặt lý thuyết có thể thực hiện, trên thực tế bản thân Lãnh Phong hoàn toàn không biết kiếm tiền. Nhìn từ góc độ sinh tồn, hắn tạm thời vẫn chưa cần kiếm tiền. Lúc đến Lê Tân mang theo hơn một triệu, thuê phòng và trang trí linh tinh chỉ mất hơn một nửa, hai năm trôi qua trên người còn lại hơn sáu trăm nghìn tệ. Với cách sống hiện tại không chi tiêu nhiều, hơn sáu trăm nghìn tệ này đủ cho hắn sống trong năm, sáu năm.

Về phần sau khi tiêu hết tiền, Lãnh Phong vẫn chưa có quá nhiều suy nghĩ. Một người đàn ông đang độ tuổi sung sức và khỏe mạnh, muốn kiếm tiền không phải là việc khó.

Nhưng nếu đổi lại mình là Biệt Đông, còn có thể làm gì khác để kiếm tiền, thực sự làm khó hắn quá.

Không thể làm mấy việc tốn thể lực. Mặc dù hắn cảm thấy Biệt Đông trông không hề gầy yếu, cũng có sức lực, nhưng làm công việc tốn thể lực không phải giải pháp lâu dài. Lãnh Phong không đề xuất cái này, nhưng trình độ học vấn của người này lại không cao, có thể làm gì được nhỉ. Lãnh Phong nghĩ tới nghĩ lui, một người chưa bao giờ kiếm một đồng ở vùng này, cuối cùng chỉ có thể đi hỏi Tư Phóng.

Đã vậy còn hỏi rất kín đáo, không dùng danh nghĩa của Biệt Đông. Nhân lúc Biệt Đông không có ở đây, hắn hỏi Tư Phóng có cách gì kiếm tiền nhanh không.

Tư Phóng "Ơ" một tiếng, nhướng mày rõ cao, nhìn Lãnh Phong như hiếm lạ: "Nhà nghệ thuật cũng cần kiếm tiềm á? Chú tùy tiện làm một, hai tác phẩm điêu khắc, rồi tìm người quản lý bán cho chú là có tiền thôi?"

Lãnh Phong không thích nhắc đến việc này. Hắn đã mất hút khỏi giới nghệ thuật hai năm, Vinh Ngọc đã giáng cho hắn một đòn đả kích về mọi mặt. Nếu không phải được cha mình tâng bốc cao như vậy, hắn cũng sẽ không ngã đau như thế.

Vốn chỉ là một nhà nghệ thuật hạng hai, hạng ba, cứ ra vẻ là người tiên phong nghệ thuật sáng nhất để làm gì. Bây giờ chiếc áo mới của Hoàng đế đã bị lột bỏ, cho dù hắn bằng lòng thành thật làm một nhà nghệ thuật hạng hai, hạng ba cũng không được nữa.

Chốn danh lợi chính là vậy, giống như thị trường bất động sản, các nhà sưu tầm chỉ mua khi giá tăng không mua lúc giá giảm. Lúc được tung hô thì người người đổ xô tìm đến, lúc rớt giá không ai đứng ra đỡ.

Đây là sự thật hắn bằng lòng thừa nhận nhưng không chịu đối mặt. Cho dù bây giờ hắn làm ra thứ được gọi là tác phẩm cũng sẽ không có bảo tàng mỹ thuật nào đồng ý mở triển lãm, không có nhà sưu tầm bằng lòng ra tay. Những ngày tháng mà một tác phẩm tùy tiện bán được với giá hàng chục, hàng triệu tệ đã qua lâu rồi.

Lãnh Phong trực tiếp tự giễu: "Sao lại không cần kiếm tiền, tài năng của em bị lãng phí cũng tiếc, đang định đổi nghề làm thợ mộc đây."

Tư Phóng hút thuốc, híp mắt nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu: "Thợ mộc được đấy, đôi tay này của chú có thể làm mấy việc tỉ mỉ, biết đâu còn có thể thuận đường khôi phục lại nghề thủ công mỹ nghệ dân gian địa phương sắp thất truyền của bọn anh."

Lãnh Phong buồn cười, ngửa đầu cười một trận: "Nói nghiêm túc đi, có cách gì kiếm tiền không?"

"Có, nhưng không thích hợp với chú."

"Anh nói xem nào?"

"Bán đồ tết, sắp đến tết rồi, nhân dân cả nước đều thích hàng tết ở địa phương mình, đây là thời cơ tốt để kiếm tiền." Tư Phóng thực sự mách nước.

Cái này được, Lãnh Phong vừa có suy nghĩ trong lòng, Biệt Đông có thể làm việc này, thế là không để ý đã nói ra: "Em không hợp làm việc này, nhưng Tiểu Đông hợp mà."

Tư Phóng sững sờ, tiếp đó kịp phản ứng: "À, nói cả buổi hóa ra chú đang hỏi thăm giúp Tiểu Đông à?"

Lãnh Phong bất thình thình bị mình bán đứng suy nghĩ, chỉ có thể chấp nhận, ậm ờ "Ừ" một tiếng, "Thấy cậu ấy tìm việc làm khắp nơi, cảm giác rất thiếu tiền, nên em hỏi giúp thôi."

Tư Phóng nói: "Vậy thì khéo quá, anh vốn đã lên kế hoạch cuối tháng này bảo cậu ấy ra ngoài nhập ít hàng tết thay anh, quán phải trữ sẵn để sử dụng trong lúc ăn tết. Cậu ấy cũng tiện đường mua ít hàng về bán, một công đôi việc."

Lãnh Phong suy nghĩ ý kiến này không tệ, Tư Phóng liếc nhìn hắn một cái: "Tiểu Đông không biết lái xe, đến lúc đó chú làm tài xế nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!