Biệt Đông không ngờ một bà đồng như Cố Nhĩ Tàng lại có nhiều người hâm mộ đến vậy, hơn hai triệu người. Cố Nhĩ Tàng rất tự hào khoe với cậu số lượng người hâm mộ trên tài khoản của mình. Biệt Đông nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới chắc chắn mình không bị hoa mắt.
Biệt Đông đã suy nghĩ mấy ngày về chuyện nhờ Cố Nhĩ Tàng quảng bá. Đây là một ân huệ lớn nên cậu không liều lĩnh như vậy, mình chưa nghĩ rõ ràng đã tùy tiện đến tìm. Mặc dù cậu cảm thấy Cố Nhĩ Tàng hẳn sẽ không từ chối cậu. Nhưng ngày đó khi Lam Tuyết Thanh đề nghị, câu hỏi của Lãnh Phong đã nhắc nhở cậu. Sau đó cậu đã tìm kiếm, và phát hiện giá nhận công việc thương mại của người nổi tiếng thực sự gây sốc, con số cơ bản là hàng chục nghìn tệ.
Biệt Đông thầm nghĩ với khách sạn nhỏ này của họ, chắc chắn Giang Nguyên sẽ không bỏ ra số tiền đó. Vậy thì, Biệt Đông nghĩ, ngoài việc mình đánh liều dựa vào mặt mũi với Cố Nhĩ Tàng, còn có sự đền đáp đáng kể nào có thể gửi cho cô ấy không?
Cậu luôn không muốn nợ ơn người khác. Như Giang Nguyên từng cứu cậu khi cậu cùng đường bí lối, cho cậu một chốn nương thân, thế là cậu vắt hết óc kinh doanh khách sạn. Mặc dù biết rõ Giang Nguyên không kiếm sống bằng cái này.
Vì vậy, sau mấy ngày suy nghĩ, cậu nói chuyện này cho Giang Nguyên trước. Nếu Cố Nhĩ Tàng quảng bá, cậu bằng lòng chia cho Cố Nhĩ Tàng năm phần trăm trong số mười phần trăm hoa hồng của mình trong ba tháng tới.
Giang Nguyên hơi kinh ngạc, Biệt Đông lại quan tâm việc kinh doanh khách sạn đến vậy, giống ông chủ hơn cả anh ta nữa. Tất nhiên Giang Nguyên không muốn để một người quan tâm khách sạn như thế phải chịu thiệt, bèn nói anh ta sẽ chia cho Cố Nhĩ Tàng mười phần trăm hoa hồng, phần của Biệt Đông không thay đổi.
Biệt Đông nói với Cố Nhĩ Tàng yêu cầu và đề nghị của mình, Cố Nhĩ Tàng không nói gì một lúc lâu. Biệt Đông thấp thỏm trong lòng, nghĩ rằng yêu cầu này quả nhiên quá liều lĩnh, l* m*ng. Kết quả Cố Nhĩ Tàng nói: "Tiểu Đông, tôi từng nói nếu cậu có việc gì đó cần tôi có thể đến tìm tôi, không cần bàn bạc thù lao với tôi. Tôi muốn làm chút gì đó cho cậu, sao có thể làm vì tiền được."
Cố Nhĩ Tàng luôn thẳng thắn, Biệt Đông hơi cảm động: "Khụ, xem như chú tấm lòng của tôi và anh Nguyên, nếu cô không nhận chúng tôi sẽ thấy ngại."
Thế là Cố Nhĩ Tàng nghiêm túc lên kế hoạch cho Biệt Đông, còn đề nghị cậu có thể tăng giá khi Tết đang đến gần. Từ trước Tết đến lễ tình nhân là mùa cao điểm, các khách sạn đều bán với giá niêm yết. Mức giá chiết khấu mà Biệt Đông đặt ra trước đó có thể dừng lại, có cô bán hàng, không lo sẽ không bán được vào thời điểm này.
Bước đầu tiên, Cố Nhĩ Tàng trực tiếp gọi Giang Nguyên đến chụp ảnh cho mình, tải lên các nền tảng xã hội của cô trước, cho thấy vẻ đẹp và chất lượng của khách sạn ở góc nhìn 360 độ. Cô đã quảng cáo ghé thăm khách sạn mà không để lại dấu vết nào, nhưng không để liên kết đặt phòng.
Điều này đã làm tăng lượt tìm kiếm "Thượng Nguyên Hề" trên các nền tảng đặt phòng khách sạn lên gấp mấy lần. Tiếp đó, Cố Nhĩ Tàng lại đến quay video, đính kèm mã QR đặt phòng ở cuối cùng video. Đợt quảng bá cuối cùng đó là livestream hiện trường kéo dài ba tiếng.
Cố Nhĩ Tàng quanh năm vào Nam ra Bắc, thường xuyên đăng tải những cảnh đẹp, nơi đẹp và người đẹp, những đề xuất của cô rất đáng tin với người hâm mộ. Chưa kể, cô còn bảo Biệt Đông lộ mặt trong video. Sau khi cậu thanh niên im lặng lại ngại ngùng xuất hiện còn tăng một làn sóng người hâm mộ mới cho Cố Nhĩ Tàng. Cố Nhĩ Tàng thậm chí đề nghị Biệt Đông cùng làm nghề này, nói rằng với nhan sắc của cậu nếu làm người nổi tiếng trên mạng sẽ hot lên chỉ trong vài phút.
Tất nhiên Biệt Đông đã từ chối khéo. Mấy hôm nay cậu nhìn Cố Nhĩ Tàng làm việc, phải nói nhiều như vậy, thay đổi nhiều tạo hình, không ngừng chụp ảnh trước ống kính, đến ngày cuối livestream còn phải liên tục nói chuyện với fan. Biệt Đông cảm thấy đổi lại là mình làm những chuyện này, mỗi phút đều là tra tấn, cậu không có cách nào hưởng thụ cuộc sống bị theo dõi chặt chẽ như vậy.
Quả nhiên, việc kinh doanh của khách sạn cũng phát triển theo. Trong vòng chưa đầy một tuần, khách sạn đã kín phòng từ bây giờ cho đến Tết và đến lễ tình nhân. Biệt Đông phải mất vài ngày chỉ để sắp xếp đơn đặt phòng ở hậu trường. Khi số lượng đơn đặt phòng tăng lên, việc ghi chép vào sổ tay theo cách cũ không còn hiệu quả nữa. Thế là cậu ép buộc mình phải học hệ thống quản lý trực tuyến hoàn chỉnh.
Khách hôm đó đến lúc mấy giờ, có cần đưa đó không, có nhu cầu gì đặc biệt đều có thể tự động nhắc nhở. Sau vài ngày sử dụng, Biệt Đông cảm thấy trước kia mình quá là ngốc, công nghệ hiện đại vẫn hữu ích hơn.
Ban đêm, cậu lặng lẽ tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền hoa hồng từ tổng số tiền trong khoảng thời gian này. Sau khi tính mấy lần, nhìn con số 8534 trên máy tính, cậu không nhịn được nhếch miệng cười.
Vui thực sự.
Tính sổ sách dường như là việc có thể khiến cậu vui nhất lúc này. Tiếp đó lại tính đến lễ tình nhân, cộng thêm lương cơ bản của khách sạn và tiền ở chỗ Tư Phóng cậu có thể kiếm được bao nhiêu. Sau khi tính xong, Biệt Đông không khỏi cảm khái, nhiều thế cơ á!
Cậu ước lượng túi tiền vẫn xẹp, nghĩ bụng, đến lúc đó chiếc túi này hẳn là gần đầy.
Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn mong đợi.
Sau đó, cậu nghĩ đến quyết định trước đó, ý định rời đi sau khi túi tiền đầy ắp cũng ngày càng lung lay.
Giang Nguyên là người đầu tiên phát hiện Biệt Đông là một nhóc mê tiền.
Từ khi bảo Biệt Đông ở căn phòng khách trong góc tầng một, Giang Nguyên chưa bao giờ vào phòng cậu. Anh ta luôn vô thức cảm thấy mặc dù Biệt Đông có vẻ như bảo làm gì thì làm cái đó, nhưng thật ra bên trong là một người rất "cô đơn", có ý thức lãnh thổ, giống thằng bạn thân Lãnh Phong của anh ta. Mặc dù Giang Nguyên tò mò về căn phòng của Biệt Đông, nhưng sẽ không tùy tiện xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Ngày đó, anh ta vào phòng Biệt Đông hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hôm đó gió to, hàng xóm cách nhau một bức tường đột nhiên đến tìm, nói rằng gió thổi bay quần áo và ga giường y phơi trên sân thượng vào khe tường bên Giang Nguyên, nhờ anh ta tìm giúp.
Khe tường nằm ngay bên ngoài cửa sổ phòng Biệt Đông, mở cửa ra là một bức tường, ngăn cách bằng một rãnh mương rất hẹp. Thấy hàng xóm sốt ruột, Giang Nguyên cũng không sang bên Tư Phóng tìm Biệt Đông, mà trực tiếp mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, nhặt quần áo rơi xuống đất và vắt trên tường cho hàng xóm. Người kia luôn miệng cảm ơn rồi rời đi, nhưng Giang Nguyên lại bắt đầu quan sát phòng Biệt Đông.
Đây là một phòng tiêu chuẩn, Biệt Đông ngủ một giường, trên giường còn lại có vài bộ quần áo thay giặt được gấp gọn, còn có một thứ gì đó đã trọc lông.
Giang Nguyên nhớ đến chiếc áo da rách của Biệt Đông. Anh ta đã bảo Biệt Đông vứt đi từ lâu rồi, sao vẫn còn ở đây? Nới cũ như vậy cơ à, Giang Nguyên tiện tay nhặt lên, lại phát hiện nó được sửa thành một cái túi, hình như bên trong đựng khá nhiều đồ.
Giang Nguyên đã phát hiện ra kho bạc nhỏ của Biệt Đông.
Anh ta vô cùng kinh ngạc, tiền mặt bên trong được xếp gọn gàng, phần lớn đều là tờ một trăm tệ. Tất nhiên Giang Nguyên biết đây là tiền lương Tư Phóng và mình trả cho cậu. Biệt Đông không có tài khoản ngân hàng, nên họ đều trả tiền mặt, lần nào cũng trả tiền chẵn. Không ngờ tên nhóc này lại cẩn thận giấu tiền của cậu trong túi da riêng như con sóc giấu hạt thông.
Thực sự… khá dễ thương. Giang Nguyên cười một tiếng, lại nhanh chóng đặt về chỗ cũ cho cậu, cố gắng để túi da trở về hình dáng ban đầu. Anh ta không thể để Biệt Đông phát hiện ra mình đã vào phòng cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!