Chương 23: (Vô Đề)

Biệt Đông là người có một bí mật lớn. Những vết sẹo như gai trên người cậu, tiền án "giết người không thành" đều đã để lại ấn tượng khiếp sợ cho những người từng gặp cậu, từng nhìn thấy cơ thể cậu. Nhưng không một ai hỏi ngay trước mặt cậu.

Dường như bí mật này quá lớn, quá nặng, quá bất thường, cho dù những người khác được xem là bạn bè của cậu vẫn không thể hỏi ra.

Lãnh Phong rất muốn hỏi. Ngồi ăn lẩu gần như vậy, qua làn hơi nước trắng bốc lên, ánh mắt hắn như vô tình lướt qua cái cổ trắng nõn của Biệt Đông, thấy lờ mờ xương đòn nhô lên, lõm sâu theo động tác của cậu, nhìn đến mức hơi mê mẩn mà không hay biết.

Cho đến khi Lam Tuyết Thanh dùng đầu gối đụng hắn dưới bệ bếp mà không để lại dấu vết, Lãnh Phong mới giật mình hoàn hồn.

Thật ra Biệt Đông đã sớm để ý đến sự khác thường của Lãnh Phong, nhưng cậu không biết tại sao, cũng cảm thấy thực sự… Rất kỳ lạ.

Ánh mắt Lãnh Phong không giống trước kia. Biệt Đông đã quen với việc hắn nhìn mình luôn mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường, còn có một chút chán ghét hoặc nhiều hoặc ít. Nhưng hôm nay, trong ánh mắt này không có những thứ khiến người ta khó chịu, nhưng Biệt Đông cũng không nói rõ được trong ánh mắt này có gì. Ban đầu chỉ là thỉnh thoảng liếc qua, sau đó giống như cố định trên người mình, tiếp nữa như muốn nuốt chửng mình.

Biệt Đông rất không thoải mái, thế là cũng trừng mắt nhìn lại, chỉ có anh được nuốt tôi à? Tôi cũng mong cắn anh một miếng đấy, hừ.

Nhưng sau khi được Lam Tuyết Thanh ám chỉ, Lãnh Phong nhanh chóng chú ý đến sự thất lễ của mình, vội vàng giả vờ khôi phục bình thường. Lúc này, hắn tránh né ánh mắt trừng trừng của Biệt Đông. Đến lượt Biệt Đông ngẩn người, tiếp đó hơi xấu hổ. Sao cậu lại nhìn một người đàn ông chằm chằm như vậy… Nếu ở quê cậu sẽ bị người ta nói rằng cậu đã phải lòng ai đó rồi, sao cậu có thể phải lòng Lãnh Phong?

Tên đàn ông cao lớn lạnh lùng làm người ta ghét…

Trong lòng Biệt Đông nghĩ lung tung, gương mặt lại bất tri bất giác đỏ ửng. Lam Tuyết Thanh đứng dậy lấy chai nước ngọt trong tủ lạnh cho cậu: "Có phải Tiểu Đông nóng quá không, sao mặt đỏ thế?"

Biệt Đông cầm chai Coca lạnh dán vào mặt mình, cảm thấy dễ chịu hơi chút. Nhưng cậu không nhìn thằng cha bên cạnh làm người ta ghét nữa, cúi đầu ăn thịt.

Bữa cơm này, trong lòng Lãnh Phong có vô số suy nghĩ. Lúc thì muốn xem lại những vết sẹo trên người Biệt Đông, lúc lại nghĩ đến con hươu cậu vẽ và con sóc cậu điêu khắc, lúc lại muốn hỏi cậu có muốn học vẽ tranh không, hoặc là điêu khắc, mình có thể dạy cậu… Nhưng những suy nghĩ này đều bị đè chặt trong đầu, Lãnh Phong khuyên mình cho dù thế nào cũng không nên nói ra.

Sau đó, hắn đã nói ra: "Ờ, Tiểu Đông ơi, cậu có hứng thú với điêu khắc không? Tôi thấy con sóc cậu làm lần trước khá thú vị."

Biệt Đông hơi ngẩn người, muốn nói rằng không phải sau đó con sóc đã bị anh vứt rồi sao? Tiếp đó, muộn màng ngạc nhiên bởi hai chữ "Tiểu Đông" từ miệng Lãnh Phong. Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Lãnh Phong gọi tên cậu, trước kia toàn là "Ê" hoặc là "Này", hoặc là "Ê, này". Mỗi lần nghe thấy Biệt Đông cũng sẽ xỉa xói trong lòng, ông đây có tên, anh mới là ê này ê kia. Nhưng lúc này thực sự nghe thấy Lãnh Phong gọi tên mình, cậu lại cảm thấy vô cùng kỳ quặc.

Tiểu Đông, ai cũng gọi cậu là Tiểu Đông, nhưng hai chữ này được phát ra từ miệng Lãnh Phong thì khác. Biệt Đông cũng không biết tại sao.

Cậu dằn lại những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng, chỉ lắc đầu nói: "Không có thời gian, tôi phải làm việc kiếm tiền."

Theo cậu thấy, những thứ Lãnh Phong làm đều là đồ chơi cho hội người giàu rảnh rỗi. Lãnh Phong làm một cái có thể bán được nhiều tiền như vậy, cậu làm thì không bán nổi. Vừa mới giải quyết xong vấn đề ấm no, làm gì có lòng dạ làm những cái đó.

Lãnh Phong nghe xong hình như hơi thất vọng, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ "À" một tiếng. Rau và thịt cuồn cuộn trong nồi lẩu, mắt Biệt Đông hơi mờ. Một lát sau, Lãnh Phong lại hỏi: "Cậu cần bao nhiêu tiền?"

Biệt Đông lại sững sờ lần nữa, muốn làm gì đây? Trong nháy mắt, cái túi da xẹp lép hiện lên trong đầu. Cậu chưa bao giờ tính cần bao nhiêu tờ một trăm tệ để nhét đầy cái túi da đó, mười nghìn, hai, ba mươi nghìn? Chỉ biết rằng bây giờ còn thiếu rất nhiều.

"Làm gì?" Biệt Đông dừng đũa, hỏi hắn.

Lãnh Phong muốn nói tôi cũng có thể trả lương cho cậu, làm trợ lý của tôi. Hắn suy nghĩ cách diễn đạt: "Chỗ tôi cũng cần một trợ lý, gần đây dự định làm vài thứ?"

Đây là sự thật. Lãnh Phong rất muốn làm xong những tác phẩm còn đang dang dở kia. Hắn cần Biệt Đông luôn ở bên cạnh hắn, có thể nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy bất cứ lúc nào. Nhưng hắn không thể nói ra những lời này.

Nghe thấy Lãnh Phong bắt đầu làm gì đó, Lam Tuyết Thanh hơi giật mình, nhưng vui nhiều hơn: "Thật hả? Phong ơi, cậu bắt đầu làm tác phẩm rồi à? Vậy thì tốt quá."

Nhưng Biệt Đông có vẻ như không hề nao núng, vẫn nhúng thịt ăn thịt. Cậu không biết ánh mắt và cảm giác chờ mong khó hiểu trong giọng Lãnh Phong từ đâu mà ra. Nhưng cậu cảm thấy những cái này không liên quan đến mình. Hơn nữa cậu cảm thấy Lãnh Phong đang nói vớ vẩn. Không phải cậu chưa từng đến phòng làm việc đó, gần như không có gì cả, đâu cần giúp đỡ gì, cậu có thể giúp được gì?

Thế là Biệt Đông từ chối rất dứt khoát: "Tôi thực sự không có thời gian, làm không xuể. Việc bên anh Tư và khách sạn đủ nhiều rồi, nếu còn thêm nhiệm vụ cứu hộ thỉnh thoảng bên Nhân Ái, tôi không còn nhiều thời gian. Hơn nữa tôi cũng không hiểu công việc của anh, tôi không bao chờ tham gia vào việc mình không hiểu."

Câu nói cuối cùng là Biệt Đông cố ý. Cậu chỉ muốn mỉa mai lại Lãnh Phong. Không phải anh nói tôi không có não à, cho dù tôi không có não đến đâu cũng biết không nên nhúng tay vào những việc không hiểu. Ví dụ như anh và việc của anh, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.

Lãnh Phong cảm thấy mình như bị thứ gì đó chặn họng. Lời từ chối lần này có lý có cứ, hắn thậm chí không có cơ hội cố gắng thuyết phục đối phương. Lãnh Phong không phải người quen với việc bị từ chối, lúc này bị chặn nửa vời, cực kỳ khó chịu, chỉ có thể trầm giọng nói: "À, vậy được thôi."

Lam Tuyết Thanh hỏi Biệt Đông: "Tiểu Đông cần tiền gấp à? Việc làm ăn của khách sạn dạo này thế nào? Nếu thật sự có thể kinh doanh cũng kiếm được kha khá, bảo Nguyên trích hoa hồng cho em."

Biệt Đông vội nói: "Có mà có mà, anh Nguyên luôn trích hoa hồng cho em. Bây giờ cũng có một chút việc, đều là trên mạng nhưng cũng không nhiều. Ngoại trừ nền tảng đặt phòng mà chị dạy em lần trước, em cũng không biết có thể làm gì khác để tăng độ nổi tiếng gì đó."

Lam Tuyết Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Có cách đấy, nhưng chuyện này em phải tìm người giúp đỡ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!