Thời gian cấp bách, Biệt Đông nói cho Tư Phóng và Giang Nguyên biết việc mình sẽ làm trợ lý cho Lam Tuyết Thanh, cả hai đều rất ủng hộ cậu. Biệt Đông cẩn thận bàn giao đơn đặt hàng một tuần này cho Giang Nguyên. Cậu vẫn chưa quen dùng nền tảng đặt phòng, nên đã dùng cách ngốc nghếch của mình là chép từng thông tin đặt phòng ở hậu trường vào một quyển sổ tay. Khách đặt khi nào, ngày mấy đến, ngày mấy đi, ở phòng gì, ghi chú yêu cầu gì, có cần đưa đón không, tất cả đều rõ ràng.
Bây giờ quyển sổ nhỏ này đang mở ra trước mặt Giang Nguyên, anh ta phát hiện nét chữ của Biệt Đông khá đẹp.
Mảnh mai, trôi chảy, giống như Biệt Đông của sáu năm trước, nhẹ nhàng thanh tú.
Giang Nguyên khen ngợi một tiếng, Biệt Đông hơi xấu hổ: "Hồi nhỏ đi học ở trường trong thôn, không biết cầm bút cũng không biết viết chữ Hán, sau đó cha em nói, con cứ xem bút như dao, mỗi chữ viết ra đều như con đang dùng dao khắc ra, không biết bằng cách nào em đột nhiên biết viết."
Giang Nguyên chợt nảy ra một suy nghĩ: "Em biết dùng dao như vậy, chắc là biết dùng dao khắc đồ đúng không?"
Biệt Đông gật đầu: "Toàn là mấy món đồ chơi nhỏ, hồi bé từng làm, vài con sóc và động vật gì đó. Sau đó rời khỏi rừng rậm cùng mẹ em thì không làm nữa."
Khi nhắc đến quá khứ, vẻ mặt Biệt Đông bình tĩnh, Giang Nguyên không nhìn ra được gì, nhưng luôn cảm thấy Biệt Đông có chút mất mát khó nói nên lời khi nhắc đến việc rời khỏi rừng. Anh ta nghĩ đến gì đó, ngẩn người một lát lại cười: "Kể ra, em với Phong hẳn có rất nhiều chủ đề chung. Hai người đều biết dùng dao, em chưa từng thấy trạng thái của Phong khi điêu khắc đâu, hai tay của nó giống như có phép thuật.
Nếu nó biết em cũng biết điêu khắc, chắc chắn có chuyện để nói."
Biệt Đông nghĩ, sao dạo này luôn có người nói cậu và Lãnh Phong có thể làm bạn nhỉ? Chẳng lẽ họ không nhìn ra mình và anh ta rất không hợp nhau, rất ghét nhau sao?
Nhưng Biệt Đông không bác bỏ Giang Nguyên, chỉ cười một tiếng. Giang Nguyên nói: "Thằng Phong hiểu lầm em, em cũng không hiểu rõ nó, hai người lại như cái hũ nút, không biết lúc nào mới có thể tháo gỡ khúc mắc."
Biệt Đông rất muốn hỏi tại sao phải gỡ, không gỡ cũng không làm chậm trễ việc gì đúng không?
Giang Nguyên nói: "Hai người như vậy, bọn anh nhìn cũng khó chịu."
Sau sự viện súng săn, mối quan hệ của Giang Nguyên và Lãnh Phong nhanh chóng khôi phục như trước kia. Chỉ không nhắc đến Biệt Đông trước mặt Lãnh Phong nữa. Anh ta tưởng rằng chỉ có một mình Lãnh Phong thấy ngứa mắt Biệt Đông. Sau đó phát hiện Biệt Đông cũng rất chống đối Lãnh Phong, còn phàn nàn riêng với Tư Phóng, cảm thấy chuyện này khá thú vị, hai đứa ương ngạnh.
Biệt Đông nghĩ thầm, cứ tưởng không ai biết mình và Lãnh Phong không ưa nhau, hóa ra mọi người đã nhận ra từ lâu rồi. Nhưng Biệt Đông cũng cảm thấy mình rất vô tội. Mối quan hệ đóng băng giữa cậu và Lãnh Phong không phải do cậu gây ra, là Lãnh Phong cảm thấy cậu không có não, chỉ biết gây rắc rối, là tai họa.
Mặc dù, Biệt Đông thừa nhận khi vừa mới đến, mình thực sự đã gây ra họa lớn, không tốt lắm.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy cứ tùy tiện với Lãnh Phong thôi. Cậu không quan tâm Lãnh Phong nghĩ gì về mình, cũng không quan tâm đối phương có khúc mắc gì, tại sao nói dừng là dừng làm những thứ có thể bán với giá mấy trăm nghìn tệ.
Đã đến thời gian của trại đông, Biệt Đông cầm lịch trình hoạt động mà Lam Tuyết Thanh đưa cho cậu, thoạt nhìn nội dung rất phong phú. Biệt Đông liếc sơ qua, nhìn thấy trong một tuần sẽ đi tới mấy nơi, có làm thủ công, có nấu ăn, còn vào rừng phác thảo. Trước khi xuất phát, tất cả các nhân viên mở một cuộc họp ngắn. Có hai giáo viên đến từ Nhân Ái, Lãnh Phong cũng tới, vô cảm liếc nhau với Biệt Đông một cái.
Biệt Đông nhớ đến những lời ra sức muốn hai người gần gũi của Lam Tuyết Thanh và Giang Nguyên, cảm thấy thực sự có phần hoang đường và buồn cười. Thế là cậu không nhịn được cười ngay trước mặt, Lãnh Phong lộ vẻ mặt khó hiểu, đáp lại cho cậu một vẻ mặt lạnh lùng hơn.
Ngày đầu tiên, họ đến một ngôi làng chuyên làm vải nhuộm chàm quanh thị trấn Lê Tân. Xe buýt đón hơn hai mươi đứa trẻ. Lam Tuyết Thanh nói chúng đã hơn mười tuổi, nhưng Biệt Đông nhìn vóc dáng đều nhỏ hơn trẻ em bình thường. Ai cũng gầy, chỉ có hai ba đứa cao hơn chút, mạnh khỏe hơn chút.
Xe lái đến trước cổng làng của làng nhuộm chàm, các bạn nhỏ lần lượt xuống xe. Dựa theo những gì đã quyết định trước chuyến đi, Lam Tuyết Thanh và Lãnh Phong đi trước dẫn đầu nhóm trẻ, hai giáo viên Nhân Ái đi hai bên trái phải giống như người bảo vệ, Biệt Đông đi cuối hàng, chú ý không có ai tụt lại phía sau.
Nhóm trẻ này không cư xử như những đứa trẻ bình thường, hành động chậm chạp, dường như không phản ứng với bất kỳ thứ gì ở thế giới bên ngoài. Còn cực kỳ im lặng, thỉnh thoảng có một, hai em ngước mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cũng hờ hững.
Mới đầu, Biệt Đông cảm thấy như vậy cũng không có gì, chỉ hơi chậm thôi. Nhưng không ồn ào không nghịch, dẫn đi khá thuận tiện.
Trong làng cũng cử người chuyên môn đến giúp đỡ, đã được Lam Tuyết Thanh đến khảo sát và trao đổi trước. Người đến là một cô gái trẻ tuổi. Sau khi vào làng, Biệt Đông nhìn thấy nơi này toàn những mảnh vải xanh lam treo trên sào tre phơi nắng, đậm nhạt khác nhau, hoạt tiết khác nhau. Cậu không kìm lòng được "Quào" một tiếng. Nhưng sau đó lại phát hiện, những đứa trẻ này đáng lẽ phải là người tò mò nhất về những thứ mới lạ lại không có chút phản ứng nào với cảnh tượng trong làng.
Giáo viên dẫn đội bảo chúng dừng thì dừng, tiến thì tiến, hành động đều như máy móc.
Cô gái của làng nhuộm giới thiệu với họ cách những tấm vải này từ màu trắng biến thành màu chàm, còn làm mẫu đơn giản. Các bạn nhỏ vẫn không có phản ứng nào với các thuật ngữ thú vị trong lời giải thích của cô gái như "nhuộm buộc, xoắn nhuộm, ép khuôn nhuộm". Nhưng khi nhìn thấy tấm vải thay đổi màu sắc trong vạc nhuộm, chúng đột nhiên có chút hứng thú, còn có người muốn chạm vào thuốc nhuộm màu xanh kia.
Điều này nằm trong kế hoạch của Lam Tuyết Thanh. Cô thuận thế bảo đứa trẻ này thử chạm vào màu nhuộm, hoặc là dùng thuốc nhuộm màu xanh lam vẽ lên vải trắng, không hạn chế, chơi tùy ý.
Lam Tuyết Thanh và cô gái trong làng sẽ hướng dẫn một chút, không chỉ có nhuộm chàm, còn dạy các em nhuộm cây đơn giản với nhiều màu sắc khác nhau. Trên vải trắng xuất hiện những chấm xanh lá cây, xanh lam, hồng, các em nhỏ bị thu hút bởi những thay đổi này, chơi rất tập trung.
Lãnh Phong bên kia dạy các em nhỏ vẽ tranh trên vải trắng với thuốc nhuộm màu xanh lam. Dùng bàn tay, ngón tay và lá cây để vẽ ra những họa tiết.
Trên đường đến, Biệt Đông luôn đi cuối hàng. Người cuối cùng là một bé trai có vóc dáng rất nhỏ gầy, đi mãi đi mãi rồi không tự giác nắm lấy tay Biệt Đông. Biệt Đông vẫn luôn nắm tay em, còn biết em tên là Hạt Dẻ.
Lúc này nhóc Hạt Dẻ kéo Biệt Đông đi đến nhóm người đang vẽ tranh bên kia. Biệt Đông đứng bên cạnh, lại kỳ lạ phát hiện Lãnh Phong lúc này khác hẳn với Lãnh Phong mà cậu thường thấy trước đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!