Chương 15: (Vô Đề)

Bất tri bất giác đã vào mùa đông, nơi như thị trấn Lê Tân thế mà ngày càng lạnh theo thời gian.

Trực giác lớn nhất của Biệt Đông đó là lúc mới đến, ban ngày nóng đến mức muốn mặc áo cộc tay, còn bây giờ ban ngày cũng phải mặc áo khoác dày. Cậu chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi, đều do Giang Nguyên mua, đủ mặc là được rồi.

Chiếc điện thoại đang dùng cũng là đồ Giang Nguyên bỏ đi, đưa cho cậu nói là điện thoại công việc. Biệt Đông vốn định đi mua cho mình một cái, loại khoảng một nghìn tệ. Bây giờ tiền trong túi da lại có thêm mấy xấp. Mặc dù chỗ Tư Phóng thiếu nửa tháng lương, nhưng một tháng gần đây khách sạn làm ăn khá khẩm, cộng thêm tiền hoa hồng, thế là kiếm được 3500. Giang Nguyên còn cố ý đến ngân hàng đổi tiền mới cho cậu, nói là sắp đến tết rồi, cho may mắn.

Hình như mọi thứ đều trở nên tốt hơn. Ban đêm Biệt Đông trộm đếm tiền, trong lòng hơi dao động, có nên rời đi hay không.

Lại cảm thấy bây giờ suy nghĩ cũng vô ích, còn lâu mới đựng đầy túi tiền. Biệt Đông suy nghĩ lộn xộn, rốt cuộc còn có cách nào có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nghĩ đến vấn đề cụ thể này lại ngày càng có tinh thần, mặc dù vẫn chưa có ý tưởng rõ ràng.

Lam Tuyết Thanh đột nhiên gọi điện thoại bảo Biệt Đông có thời gian thì đến một chuyến. Biệt Đông cũng đã lâu không đến. Sau khi Tư Phóng trang trí quán cơm khai trương trở lại, việc kinh trở nên ế ẩm hơn nhiều. Dạo này gã luôn chui vào bếp, nấu đồ ăn cho khách nghiêm túc hơn trước kia nhiều. Tạm thời gác lại những chuyện khác, cũng đã lâu không bảo Biệt Đông đi đưa đồ ăn cho Lam Tuyết Thanh.

Biệt Đông nói với Tư Phóng, Tư Phóng nhanh chóng làm món gà luộc, cẩn thận pha nước chấm rồi bảo Biệt Đông mang qua.

Trong nhà Lam Tuyết Thanh có một lò sưởi kiểu cũ, là loại có thể nấu nước có thể sưởi ấm. Ở quê Biệt Đông cũng có loại như vậy, nhìn rất thân thuộc. Hai người ngồi vây quanh, Lam Tuyết Thanh có vẻ rất bận, tay cầm một tập tài liệu dày, đi thẳng vào vấn đề nói với Biệt Đông: "Tiểu Đông, lần trước em cũng nghe thấy rồi, chị hợp tác với một tổ chức từ thiện mở trại đông, dẫn một nhóm trẻ tự kỷ tiếp xúc với thiên nhiên, vẽ tranh, làm thủ công này nọ, Lãnh Phong sẽ đến làm giáo viên mỹ thuật.

Nhưng bên chị một mình không được, vốn có trợ lý, trước kia cũng từng tổ chức các hoạt động khác cùng chị, nhưng hôm qua anh ấy đi xe ngã trẹo chân. Trại đông sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa, chị tạm thời không tìm được người phù hợp, em bằng lòng đến giúp chị mấy ngày chứ?"

Biệt Đông vô thức muốn nói em đồng ý, cậu có một cảm giác gần gũi tự nhiên đối với Lam Tuyết Thanh. Mặc dù không biết tại sao, nhưng một vài suy nghĩ nhảy ra trong đầu khiến cậu hơi do dự. Bây giờ cậu không chắc liệu mình có gây họa, cuối cùng khiến những người tin tưởng cậu thất vọng hay không. Biệt Đông mấp máy môi, muốn nói gì đó lại nuốt xuống.

Lam Tuyết Thanh nhìn cậu đầy mong chờ, "Sao vậy? Có gì lo lắng à?"

Biệt Đông chỉ có thể nói: "Em sợ em lại làm hỏng."

Lam Tuyết Thanh đặt tài liệu trong tay xuống, cười hiền nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nói: "Ừ, chị hiểu, dạo trước chỗ anh Tư xảy ra chuýt chuyện, cũng khiến em bị liên lụy đúng không?"

"Chị Thanh, chị cũng biết à?" Biệt Đông hơi bất ngờ, cậu vốn tưởng Lam Tuyết Thanh không hề quan tâm đến Tư Phóng.

Lam Tuyết Thanh nói: "Chuyện lớn như vậy tất nhiên chị biết, nửa cái thị trấn này đều đang hóng hớt vụ đánh nhau của mọi người, tiếng động khá lớn."

Biệt Đông rất xấu hổ, cúi đầu lúng túng nhìn ấm nước bốc hơi nóng trên bếp.

"Không phải lỗi của em, Tiểu Đông, em đừng ôm hết trách nhiệm vào mình." Lam Tuyết Thanh nói.

Biệt Đông lại bất ngờ. Lam Tuyết Thanh là người đầu tiên nói như vậy. Là mình mất não mang súng săn ra, nhất thời ấm đầu mới gây ra tai họa.

"Tư Phóng…" Lam Tuyết Thanh nhắc đến chồng cũ, hình như cảm thấy phức tạp, không biết nên nhận xét như thế nào, cuối cùng nói: "Anh ta gặp rắc rối gì chị cũng không ngạc nhiên."

"Dạ?" Biệt Đông ngẩng đầu.

Nụ cười của Lam Tuyết Thanh hơi đắng chát, chị kể ngắn gọn lý do ly hôn với Tư Phóng, nghe có vẻ là một câu chuyện giang hồ rất bình thường ở địa phương.

Tư Phóng là người địa phương, khoảng thời gian trước làm ăn có chút danh tiếng, ai cũng gọi gã là anh Tư. Bên dưới có một nhóm đàn em xem gã là đại ca, còn có một đối tác, là bạn thân từ nhỏ, anh em rất thân. Sau đó người bạn kia mê cờ bạc, thua hết số tiền cả hai hùn vốn để làm một đơn hàng lớn, còn nợ hơn ba triệu. Người kia ra khỏi sòng bạc sau khi viết giấy nợ, nói là đi gom tiền trong một tuần, sau đó bỏ trốn trong đêm.

Tư Phóng là người đầu tiên phát hiện ra số tiền kinh doanh biến mất, còn phát hiện anh em bốc hơi khỏi nhân gian. Thế là gã lần theo manh mối để lại đi tìm người khắp nơi, tìm mãi đến Thái Lan, rồi tìm được người. Nhưng người kia lại quỳ xuống với gã ngay tại chỗ, nói rằng món nợ của hắn ta không chỉ có từng này, trở về sẽ bị chém chết ngay lập tức, làm thế nào cũng không chịu về cùng Tư Phóng.

Trong lúc này, thời hạn một tuần đã đến, người đòi nợ tìm đến tận nơi, nhưng không gặp được người nợ. Trên giấy nợ kia viết danh nghĩa của công ty, cho nên bọn họ quay đầu tìm Tư Phóng đòi tiền. Nhưng lúc đó Tư Phóng đang ở Thái Lan, họ tưởng Tư Phóng và bạn thân cùng bỏ trốn nên đập phá công ty, đồng thời bắt cóc Lam Tuyết Thanh.

Biệt Đông thực sự kinh ngạc, hóa ra là như vậy?

Vẻ mặt Lam Tuyết Thanh bình tĩnh, nói rằng nhóm người bắt cóc kia cũng không thực sự làm gì cô. Dù sao lúc đó Tư Phóng rất nổi tiếng. Họ biết nếu thực sự làm gì vợ gã, đoán chừng Tư Phóng có thể liều mạng với họ, nhưng sẽ không thiếu những tra tấn khác. Tư Phóng lo lắng vội vã quay về, chấp nhận số tiền trên giấy nợ ngay tại chỗ. Ngày đó Tư Phóng không dẫn theo đàn em, chỉ đến một mình. Đối phương có mấy chục người, đã làm khó gã rất nhiều.

Đại ca bên kia cũng hoàn toàn không tin gã, Tư Phóng trực tiếp chặt một đốt ngón tay. Đại ca bên kia sững sờ, đồng ý với điều kiện trả nợ hàng tháng mà Tư Phóng đề xuất.

Trong lòng thổn thức vài lần, Biệt Đông hỏi: "Vì chuyện này chị mới ly hôn với anh Tư sao?"

Lam Tuyết Thanh gật đầu, lại lắc đầu: "Tư Phóng là người coi trọng đạo nghĩa giang hồ, có thể không tiếc mạng sống vì một chút tình nghĩa, thích hợp làm một kẻ phiêu bạt, không hợp để sống qua ngày. Trước kia chị say mê điểm này ở anh ấy, sau khi cưới mới dần nhìn rõ. Những ngày tháng nhiệt huyết lại điên cuồng kia chỉ có thể nhìn từ xa, khi mình là người trong cuộc mới biết ngây thơ và ngu ngốc biết mấy."

Biệt Đông suy nghĩ, vẫn muốn tranh thủ giúp Tư Phóng, cậu giải thích: "Bây giờ có lẽ anh Tư cũng đã thay đổi nhiều, em thấy anh ấy suốt ngày bận rộn với quán cơm, không thấy anh ấy đụng đến những người khác việc khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!