Chương 13: (Vô Đề)

"Tôi có thể dùng súng, ở quê tôi cũng có súng săn của mình, do cha và ông nội để lại."

Dứt lời, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ hơn. Giang Nguyên là người hoàn hồn trước, vỗ đùi nói: "Đúng thế! Em nhớ ra rồi, lúc mới quen Tiểu Đông, cậu ấy đi săn với cha ở trong núi."

Biệt Đông gật đầu: "Ừ, nhà em mấy đời đều là thợ săn, mãi đến sau này cha em qua đời, mẹ em dẫn em vào thành phố."

"Giấy phép sử dụng súng của mày đâu? Lấy ra xem thử." Lông mày Tư Phóng hơi giãn ra, nói với Biệt Đông.

Biệt Đông chỉ chỉ bên ngoài: "Ở khách sạn, em đi lấy." Nói xong cậu chạy ra ngoài như một cơn gió nhỏ.

Mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Tư Phóng "Đệch" một tiếng, như thể sức lực luôn căng thẳng được gỡ ra, "Nếu nó có giấy phép thật, chuyện này vẫn chưa đến đường cùng."

Lúc nghe Biệt Đông nói có giấy phép sử dụng súng, Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng có tâm trạng này, may mắn sống sót sau tai nạn, chỉ mong có thể lập tức thở mạnh. Mặc dù sự việc vẫn chưa kết thúc, nhưng ít nhất có lẽ không cần ngồi tù.

Biệt Đông lấy giấy phép sử dụng súng của cậu, đúng là giấy phép thợ săn. Đó là một quyển sổ nhỏ rất cũ, bên trên viết một cái tên rất nhiều chữ, hai chữ cuối cùng là Biệt Đông. Biệt Đông giải thích đó là tên khai sinh của cậu, nhưng trên căn cước công dân của cậu chỉ có hai chữ Biệt Đông. Lại nói những người trong bộ lạc của cậu đều có quyển sổ nhỏ này, nhưng sau này chính sách thay đổi, bây giờ những bộ lạc nhỏ hơn cũng không có nữa. Cậu có thể được xem là nhóm cuối cùng có giấy phép.

Giang Nguyên lật qua lật lại xem và nói: "Vậy là được vậy là được, lỡ như cảnh sát đến, em cứ đưa cái này cho họ xem, nói em cầm súng là hợp pháp. Chiều nay bị đối phương khiêu khích gây chuyện, em lấy súng ra để tự vệ."

Biệt Đông gật đầu.

Lãnh Phong lại nói: "Giấy phép này của cậu dùng như thế nào? Có quy định phạm vi và thời gian sử dụng không?" Lãnh Phong cũng không hiểu những cái này, nhưng hắn phân tích bằng trực giác. Không có khả năng cấp giấy phép thợ săn riêng cho một bộ tộc đặc biệt, sử dụng trên cả nước mà không có ranh giới, thế thì loạn hết.

Biệt Đông lắc đầu, nói thẳng: "Tôi không rõ, nhưng ở quê tôi, trước kia có thể dùng súng đi săn bất cứ lúc nào, sau này chỉ được dùng trong mùa đặc biệt, cho nên cha tôi lại đi làm thợ mộc, sau đó nữa thời gian có thể săn thú ngày càng ít."

Lãnh Phong nhíu mày, nói ra lo lắng của mình: "Cho dù Biệt Đông nhận khẩu súng này, còn có giấy phép, chuyện này cũng sẽ không thể bỏ qua như vậy, vẫn không hợp pháp."

Nhưng cụ thể sẽ có kết quả như thế nào, họ cũng không biết.

Quả nhiên, đầu giờ chiều đã có cảnh sát đến cửa, vừa nhìn lại là người quen, là mấy anh cảnh sát đã gặp ở cục công an huyện Khánh An trước đó. Cảnh sát vừa bước vào, nhìn thấy Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng sững sờ: "Sao lại là các anh?"

Giang Nguyên vội tiến lên giao tiếp: "Đồng chí cảnh sát, lần này thực sự… Chúng tôi cũng là người bị hại, anh xem căn phòng đã biến thành cái gì, đám người kia đúng là ăn cướp."

Sàn nhà bừa bộn vẫn chưa kịp dọn dẹp, ngược lại đúng lúc giữ lại hiện trường đập phá cướp bóc. Giang Nguyên ra sức giả vờ đáng thương một hồi, hình như có chút hiệu quả. Dù sao anh ta cũng là người từng nhận cờ thưởng ở cục công an, giải cứu trẻ em bị bắt cóc, từng lập công.

Thái độ của cảnh sát đối với họ cũng xem như tốt. Người dân địa phương hung hãn, chuyện đánh nhau như vậy không được xem là vụ án lớn. Cho dù liên quan đến dùng súng, nhưng vì xung quanh địa phương là rừng sâu núi thẳm, có khá nhiều thợ săn truyền thống có giấy phép sử dụng súng hợp pháp, chỉ cần không nổ súng với con người sẽ không tính là phạm pháp. Cho nên cảnh sát ôn hòa ngồi xuống sofa: "Hai bên có tranh chấp, đánh nhau thì đánh nhau, sao còn lấy súng săn ra? Các anh ai là thợ săn?

Súng từ đâu ra? Có hợp pháp không?"

Giang Nguyên nhanh chóng nháy mắt với Biệt Đông, Biệt Đông đứng ra nói: "Là của tôi, tôi là thợ săn, được cầm súng."

"Ơ, cậu à." Tất nhiên anh cảnh sát vẫn nhớ Biệt Đông, lúc này nhìn cậu từ trên xuống dưới với ánh mắt cảnh giác và soi mói, nói theo hướng nghiêm trọng: "Là thợ săn thật à? Nếu giả mạo chuyện này không nhỏ đâu, cậu biết không?"

Thật ra Biệt Đông không biết. Ở quê cậu, nhất là làng của cha, nhà nào cũng có súng săn, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, làm cho cậu tưởng Lê Tân cũng vậy. Sau khi nhìn thấy súng săn trong phòng kho của Tư Phóng, cậu đã mang ra mà không hề suy nghĩ. Nhưng lúc này cậu cúi đầu nhận lỗi: "Bây giờ biết rồi, là tôi quá l* m*ng."

"Giấy phép đâu? Cho tôi xem thử." Cảnh sát nói.

Biệt Đông đưa giấy phép bằng hai tay, hai cảnh sát chưa từng thấy giấy phép thợ săn như vậy, lật qua lật lại, một người trong đó nói: "Trông cũng không giống giả."

Người còn lại ho một tiếng: "Chúng tôi không thể phán đoán cái này, phải mang về cho phòng vật chứng để kiểm tra, nếu là thật sẽ trả lại cho cậu sau."

Biệt Đông im lặng gật đầu.

Lúc này Lãnh Phong hỏi: "Nếu sau khi kiểm tra và xác nhận giấy phép là thật, cậu ấy có thể cầm súng, chuyện này sẽ có kết quả như thế nào?"

Cảnh sát nghiêm túc nói: "Cho dù cậu ta có thể cầm súng, nhưng cũng không thể vượt khỏi phạm vi cầm súng, nghĩa là ở miền Bắc của cậu ta thì được, nhưng không có nghĩa là ở chỗ chúng ta cũng được. Chúng tôi có giấy phép sử dụng súng riêng ở đây, hơn nữa cho dù có giấy phép sao có thể chĩa súng vào người khác, hiểu chưa?"

Nỗi lo của Lãnh Phong quả nhiên không phải vô lý, Biệt Đông thành khẩn đáp: "Rất xin lỗi, tôi thực sự không biết chuyện này, chiều nay bị ép đến mức nóng nảy, đám người kia có gần hai mươi người, còn có dao, tôi mang cây súng này ra chỉ để dọa họ, để họ nhanh rời đi, trong súng không có đạn."

Lãnh Phong nhìn cậu một cái, Biệt Đông đẩy băng đạn súng săn ra, bên trong quả nhiên trống không. Buổi trưa cậu nhanh nhẹn nạp đạn hoàn toàn là phô trương thanh thế, Hàn Tam Nhi không nghe ra âm thanh có gì khác thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!