Chương 102: (Kết thúc)

Lãnh Phong vẫn đeo nhẫn vào ngón giữa của Biệt Đông trong tư thế nửa quỳ. Đây là nhẫn cầu hôn, cho nên hắn thiết kế theo kích thước ngón giữa, không lớn không nhỏ, vừa vặn.

Viên ngọc lục bảo lớn và đơn giản hiện đang nằm trên ngón tay thon dài của Biệt Đông. Cậu luôn cảm thấy mình rất thô lỗ, sinh ra và lớn lên ở nơi hoang dã, là một tên nghèo, hoàn toàn không liên quan gì với châu báu và xa hoa. Nhưng bây giờ nhìn chiếc nhẫn cổ giá trị không bình thường này, vậy mà lại cảm thấy hài hòa đến không ngờ.

Cậu giơ ngón tay về phía ánh sáng, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn. Lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn đã được làm lại, gương mặt cậu đỏ hây hây trong ánh hoàng hôn, hỏi Lãnh Phong: "Anh đã sửa lại cái này à?"

"Ừ." Lãnh Phong gật đầu, "Bên trong chiếc nhẫn cũ có họ của chủ nhân ban đầu, anh gỡ ra làm lại, bây giờ là họ của hai chúng ta."

"Em có thể xem không?" Biệt Đông nói xong chuẩn bị gỡ ra xem.

Lãnh Phong giữ cậu lại: "Bây giờ thì đừng, sau này có vô số thời gian để xem. Bây giờ anh chỉ muốn nhìn em đeo nó."

"Ừm, được, em không tháo ra."

Chiếc nhẫn khá nặng, Biệt Đông cảm thấy có lẽ sau này không thể đeo như vậy mỗi ngày, dù sao vẫn phải làm việc. Cậu cũng không phải quý bà thật sự, nhưng cậu rất thích chiếc nhẫn này.

Nó có câu chuyện, có nguồn gốc, chứng kiến một cặp đôi từng không thể ở bên nhau nhưng vẫn một lòng chung thủy. Giờ nó đã có chủ mới, Biệt Đông nghĩ mình sẽ trân trọng cả đời.

Đây là một lễ cầu hôn không có nhân chứng, chỉ có hoàng hôn đằng đẵng và gió núi, tiếng thông reo, tiếng chim và tiếng côn trùng đồng hành cùng họ, còn có đàn hươu vây xung quanh họ.

Một con hươu đưa đầu đến trước mặt Biệt Đông, Biệt Đông vươn bàn tay đeo nhẫn v**t v* nó. Hươu con chớp mắt, đột nhiên lè lưỡi l**m viên đá quý kia, ướt nhẹp mềm mại, chọc hai người cùng cười to.

Lãnh Phong ôm chặt Biệt Đông vào lòng. Tốt quá, trái tim lang thang gần ba mươi năm của hắn, chưa bao giờ cảm thấy bình yên và viên mãn như lúc này.

Buổi tối họ nghỉ lại trên đỉnh núi. Lãnh Phong kể nguồn gốc của trang viên cho Biệt Đông nghe, lại dẫn cậu đi xem phòng cất giữ. Khi bức tường súng săn xuất hiện trước mặt Biệt Đông, cậu đã kinh ngạc thốt lên hồi lâu. Súng săn được bảo quản rất tốt, Biệt Đông tiện tay chọn một cây. Cậu chỉ nhìn sơ qua đã biết cách sử dụng. Lãnh Phong ở bên cạnh nhìn, người yêu của hắn thanh tú duyên dáng, lại cực kỳ hoang dã, đeo chiếc nhẫn kim cương lớn hung dữ cầm súng săn.

Hai khí chất tột độ va chạm và hòa hợp, là Biệt Đông có một không hai trên đời này.

Quản gia đã nấu xong bữa tối gọi hai người đến ăn cơm. Đồ ăn ở đây đều rất đơn giản, bữa tối cũng không cầu kỳ nhưng rượu thì tuyệt đỉnh. Hai người ăn xong lại đi tham quan khắp ngôi nhà rộng rãi ở trên tầng và dưới tầng. Hiện tại đây là ngôi nhà thứ hai của họ. Đến lúc này Biệt Đông vẫn chưa hoàn hồn lại, những giấc mơ của cậu sao đột nhiên lại trở thành sự thật rồi?

Ban đêm hai người tiếp tục uống rượu trên sân thượng. Vừa mới đầu thu, nhiệt độ trên đỉnh núi đã hơi lạnh, Lãnh Phong lấy một cái chăn lông cừu quấn cho Biệt Đông, hai người vừa uống whisky vừa ăn dăm bông mỏng như cánh ve Biệt Đông mới cắt. Lãnh Phong nói với cậu: "Có thể lái xe thẳng từ đây, ngày mai chúng ta xuống núi có thể nhìn thấy cả quãng đường rất đẹp. Có một thác nước xanh biếc, còn có hoa không biết tên, màu tím nhạt quấn trên cây sam giống như mây tía. Hoa quế ở đây sắp nở rồi, nghe nói thơm lắm, chúng ta có thể làm rượu hoa quế mùa đông. Mùa đông càng đẹp hơn, tuyết lớn ngập núi, chúng ta không xuống núi nữa, làm việc ở đây luôn, đọc sách xem phim, vừa ăn lẩu nóng hổi vừa ngắm tuyết…"

Từ khi nhìn thấy nơi này, Lãnh Phong có rất nhiều tưởng tượng về cuộc sống ở đây. Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết. Đêm nay hắn sẽ kể hết những điều lãng mạn quý giá này cho Biệt Đông nghe.

Vì có Biệt Đông, hắn mới nhận ra mỗi khoảnh khắc trong tương lai đều đáng mong chờ, không thể chờ đợi để bắt đầu.

Biệt Đông vẫn thấy choáng váng, còn nghe Lãnh Phong nói: "Ngày mai xuống núi, việc đầu tiên anh làm là thêm tên em vào giấy tờ sở hữu tài sản." Lại giải thích: "Vốn dĩ lúc mua đã muốn ghi tên em, nhưng cần hộ khẩu, căn cước của em, còn phải có chữ ký nữa. Nói với em sớm như vậy thì không còn lãng mạn, hơn nữa luôn cảm thấy em phải xem trước, lỡ như hôm nay em xem xong lại thấy không thích…"

Biệt Đông đã hôn lên trước khi hắn nói hết, ngăn lại cái miệng luôn thao thao bất tuyệt. Hai người hôn sâu rất lâu, trực tiếp phát triển thành làm một lần trên sân thượng. Sau đó Biệt Đông mới nói: "Đây là sính lễ à?"

Cậu cười, hơi xấu hổ khi hỏi câu này, lại như có vẻ cố ý và đùa cợt.

Lãnh Phong giữ chặt eo cậu, hai người cùng quấn trong chăn lông cừu. Hắn vùi đầu vào cổ Biệt Đông hít sâu một hơi: "Cái này không phải, tim gan tỳ phổi thận của anh mới là sính lễ."

Vật ngoài thân sao được coi là sính lễ, trang viên và châu báu đều không thể so với máu và thịt, xương cốt và linh hồn. Tất cả đều là của em, đây mới là "sính lễ" của anh.

Đôi mắt Biệt Đông lại đỏ lên, "Nhưng em không chuẩn bị thứ gì lãng mạn có thể cho anh, em thậm chí không có của hồi môn. Chỉ có một cái khách sạn nhỏ, cũng không đáng bao nhiêu."

Cậu hơi hối hận, sớm biết đã mang theo cặp nhẫn kia bên người. Lãnh Phong có chê nhẫn quá đơn giản và bình thường không? Biệt Đông cảm thấy sẽ không.

Lãnh Phong nói: "Ai nói, khoảnh khắc lãng mạn nhất anh từng trải qua trong đời là vừa rồi."

Biệt Đông lập tức hiểu, đó là lúc cậu nói "Em đồng ý".

Hai người bàn bạc tổ chức lễ cưới như thế nào, tổ chức khi nào. Lãnh Phong để Biệt Đông quyết định những "việc lớn" này, còn những chi tiết cụ thể vụn vặt sẽ do hắn lo liệu.

Thật ra Biệt Đông không muốn quá khoa trương, cũng chỉ muốn mời bạn bè thân nhất của họ tới đây, mọi người tụ họp ở nhà mới. Tổ chức một đám cưới trên đồng cỏ đơn giản như người nước ngoài là được rồi.

Về thời gian, Biệt Đông muốn tổ chức vào mùa xuân năm sau. Khi đó họ đã sống ở nhà mới một thời gian, thực sự có cảm giác "nhà" rồi mới mời khác sẽ tốt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!