Chương 101: (Vô Đề)

Biệt Đông cảm thấy gần đây Lãnh Phong hơi bí ẩn. Một là luôn hoạt động về đêm. Từ sau khi họ xác nhận tình cảm với nhau, Lãnh Phong rất ít khi làm việc vào ban đêm. So với làm việc trong đêm lạnh như băng, đương nhiên vẫn là ôm vợ đi ngủ thoải mái hơn. Nhưng gần đây Biệt Đông phát hiện Lãnh Phong đi tiểu đêm nhiều lần, lại không thấy tác phẩm mới nào trong phòng làm việc dưới tầng.

Cậu đã phát hiện ra điều này sau khi hoàn thành món đồ nhỏ trong tay mình. Khoảng thời gian này sự chú ý của cậu đều nằm ở hai chiếc nhẫn tự làm, đến khi làm xong, định thần lại mới nhận ra bạn trai lén la lén lút đã lâu.

Sau đó cậu phát hiện tài khoản của Lãnh Phong thiếu một khoản tiền lớn.

Mặc dù Lãnh Phong đã liên kết thẻ của mình vào tài khoản thanh toán của Biệt Đông, nhưng thật ra Biệt Đông rất ít khi thanh toán bằng thẻ của hắn. Nhất là sau khi cậu có khách sạn nhỏ, tác phẩm nhỏ của mình cũng có thể bán lấy tiền. Cậu chỉ thanh toán bằng thẻ của Lãnh Phong khi mua đồ dùng lớn cho nhà, và dưới yêu cầu mãnh liệt của Lãnh Phong.

Thật ra cậu cũng không biết trong thẻ hiện có bao nhiêu tiền, tin nhắn số dư còn lại cũng không gửi cho cậu. Chỉ tại Lãnh Phong không đề phòng cậu, lúc hắn tắm hoặc làm việc hoặc những lúc hắn không tiện nghe điện thoại đều là Biệt Đông nghe máy giúp hắn. Lần này Biệt Đông như thường lệ nghe điện thoại giúp Lãnh Phong khi hắn đang tắm, sau khi cúp điện thoại thoát về giao diện đúng lúc nhìn thấy tin nhắn thanh toán rất lớn.

Biệt Đông sững sờ.

Cậu cầm điện thoại ngồi bên mép giường ngẩn người một lúc lâu, trong lòng ngày càng khẳng định Lãnh Phong gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa việc này không tiện nói với mình.

Sau khi ở bên nhau, Lãnh Phong gần như luôn biết gì nói nấy với cậu, nói không ngớt, có thể nói với cậu cả đống lời vô nghĩa và có nghĩa. Trong chuyện tiền nong càng như vậy. Số tiền nhỏ thì thôi, nếu chi tiêu vượt năm nghìn tệ, Lãnh Phong sẽ chủ động xin: "Vợ ơi, anh có thể mua cái này không?", "Vợ ơi, chúng ta mua cái kia đi, nhất định sẽ dùng đến".

Biệt Đông chưa bao giờ nghĩ rằng có người không nói tiếng nào tiêu hết giá trị tài sản từ mấy tác phẩm lớn.

Kết hợp với lúc hai người vừa về nước, Lãnh Phong rất phối hợp với phiên đấu giá thương mại của Giang Nguyên. Khi đó Biệt Đông chỉ đoán Lãnh Phong có thiếu tiền không, bây giờ thấy khoản chi tiêu lớn như vậy đã là kết luận không thể thay đổi được.

Từ lúc Lãnh Phong đi tắm đến lượt Biệt Đông, thời gian tổng cộng nửa tiếng, Biệt Đông nghĩ đến vô số khả năng. Cho dù Lãnh Phong phải tiêu hết tài sản, Biệt Đông cũng sẽ không nói gì. Nhưng Lãnh Phong không nói cho cậu biết thì chỉ có một khả năng, số tiền này đã được chi vào một việc hoặc một người khó có thể nói cho Biệt Đông. Anh ấy sợ làm mình không vui mới ngậm miệng không nói.

Biệt Đông hơi lo lắng cho Lãnh Phong. Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng một mình Lãnh Phong gánh vác chuyện lớn như vậy chắc chắn không dễ chịu. Phản ứng đầu tiên của Biệt Đông là như vậy. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc phải tức giận vì bạn trăm âm thầm tiêu một khoản tiền lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Biệt Đông cảm thấy khả năng duy nhất chính là trong nhà Lãnh Phong đã xảy ra chuyện gì đó. Có thể là sức khỏe bố hắn không tốt, có thể là chuyện gì khác. Tóm lại Lãnh Phong không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng không biết tại sao hắn vẫn chưa về Đăng Hồng, chỉ gửi một số tiền lớn như vậy.

Biệt Đông cũng đoán được nguyên nhân hắn không về nhà, chỉ có thể là vì mình. Gia đình hắn ghét hắn tìm một người đàn ông, sao có thể bao dung cho Biệt Đông. Về điểm này, Lãnh Phong chưa bao giờ do dự, không để Biệt Đông chịu bất kỳ ấm ức nào.

Biệt Đông ghi nhớ trong lòng.

Nhưng cậu lại nghĩ có một số việc không thể trốn được, là trách nhiệm của con người. Cha mẹ cậu đã qua đời, không có nghĩa là Lãnh Phong có thể làm một lãng tử không cần người thân giống như cậu. Nếu cha hắn thực sự có chuyện gì cần hắn ở bên cạnh, Biệt Đông hy vọng Lãnh Phong có thể về nhà.

Biệt Đông giấu hai chiếc nhẫn đã làm xong trong tủ đầu giường. Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính kim cương trong triển lãm trang sức gia tộc tại Florence, Biệt Đông đã có ý tưởng. Cậu không có đủ tiền để mua chiếc nhẫn xa hoa kia, nhưng có thể tự làm một chiếc.

Không có ngọc lục bảo và kim cương, chỉ có nhẫn vàng đơn giản nhất. Cậu cảm thấy vàng là đồ tốt. Đôi nhẫn này được cậu sửa lại từ chiếc nhẫn cưới của cha.

Đó là thứ quý giá duy nhất trong "lai lịch" không có gì của cậu.

Cậu muốn Lãnh Phong và mình cùng đeo một cặp nhẫn. Mặc dù họ không thể kết hôn, nhưng nhẫn là một tín vật. Biệt Đông nghĩ đây là tấm lòng và lời hứa hẹn trịnh trọng của cậu, em muốn mãi mãi ở bên anh.

Cậu cảm thấy mình không đủ lãng mạn, làm thế nào cũng không nghĩ ra một nghi lễ chính thức để cậu lấy ra cặp nhẫn này. Cậu thậm chí từng nghĩ, hay là nhân lúc Lãnh Phong đang ngủ trực tiếp đeo vào ngón áp út cho hắn, đến khi hắn tỉnh dậy tự nhiên sẽ hiểu.

Nghĩ đến đủ loại phương án, vẫn chưa quyết định được, Biệt Đông đã phát hiện ra "biến cố" trong nhà Lãnh Phong.

May quá, Biệt Đông nghĩ, vẫn chưa lấy nhẫn ra, nếu Lãnh Phong đeo nhẫn, họ hứa hẹn với nhau sẽ chỉ khiến Lãnh Phong khó xử hơn trước mặt người nhà.

Thế là tối hôm đó cậu lề mề tắm xong, Lãnh Phong sấy tóc cho cậu, sau đó cọ cọ tai cậu đòi hỏi. Biệt Đông sẽ không từ chối, rất dịu dàng làm một lần với hắn. Sau đó hai người thoải mái ôm nhau, chờ đối phương bình tĩnh lại.

Biệt Đông sờ xương lông mày đẹp của Lãnh Phong, chậm rãi nói: "Anh Phong ơi, gia đình anh… Vẫn giận anh à?" Đến bây giờ Biệt Đông nghĩ đến cái tát không hề nương tay của cha Lãnh Phong trong triển lãm tranh vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng Lãnh Phong đã tham dự Biennale rồi, nhận được sự công nhận cấp quốc tế cao nhất, liệu cha hắn có thể vì vậy mà thay đổi một chút thành kiến với con trai không, bằng lòng tự hào về hắn?

Có vẻ Lãnh Phong khá bất ngờ với chủ đề này, hơn nữa hắn vừa nghe thấy chữ "gia đình", phản ứng đầu tiên đó là nhà của hắn và Biệt Đông. Sau đó mới nhận ra Biệt Đông đang nói đến gia đình cha ở Đăng Hồng. Thế là hắn nhích xương mày, nói: "Anh không biết, cũng không quan trọng lắm, dù sao ông ấy cũng là người giận chứ không phải anh."

Biệt Đông bật cười, Lãnh Phong vẫn tức giận như vậy khi nói với "người ngoài". Cậu lại không thể nói rõ em đã biết nhà anh xảy ra chuyện, có lẽ bây giờ rất cần anh, em không để ý nếu anh về với người nhà. Cậu sợ càng nói như vậy càng khích bản tính "phản nghịch" của Lãnh Phong ra. Biệt Đông quá hiểu hắn, chỉ có thể nói bóng nói gió: "Thật ra mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, lần trước chúng ta từ châu Âu về Đăng Hồng anh cũng không về nhà, như vậy không tốt lắm."

Lãnh Phong nghe ra ý gì đó, dừng một lát, chống khuỷu tay lên hỏi cậu: "Em rất muốn anh về nhà?"

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!