Hai người giương cung bạt kiếm, giằng co không xong. Lam Tuyết Thanh không biết tại sao Lãnh Phong đột nhiên làm loạn, cô cũng cảm thấy Lãnh Phong hơi quá đáng, nên bảo hắn về trước.
Sau khi Lãnh Phong đi, Biệt Đông không vực dậy tinh thần được nữa. Cậu làm nền tảng đặt phòng hoàn tất, vội vàng nói cảm ơn Lam Tuyết Thanh rồi tạm biệt. Lam Tuyết Thanh nói quay về có thể tiếp tục làm trên máy tính của Giang Nguyên, có gì không rõ lại đến, hoặc là gọi điện hỏi cô.
Biệt Đông nói điện thoại của cậu hỏng rồi, vẫn chưa mua cái mới, nếu có gì không hiểu sẽ bảo Giang Nguyên gọi.
Tối đó, Biệt Đông làm phụ bếp ở chỗ Tư Phóng, cũng không thấy Lãnh Phong đến ăn cơm. Trong lòng cậu hơi căm hận không nói rõ được. Thậm chí có phần ngây thơ nghĩ rằng, nếu ghét tôi như vậy, thì sau này một ngày ba bữa đừng đến đây ăn nữa, nhìn thấy tôi vẫn ăn được à.
Những người khác không biết sự đối đầu ngắn ngủi và kịch liệt giữa cậu và Lãnh Phong. Mấy ngày trôi qua, quả nhiên không gặp cái người mặt mày lạnh băng kia nữa. Tư Phóng và Giang Nguyên chỉ hơi ngờ vực, tại sao dạo này Phong không đến ăn cơm nữa?
Biệt Đông cúi đầu không nói gì, trong lòng lại nghĩ, tốt quá, có giỏi cả đời này đừng đến nữa.
Lần đầu tiên trả lương, hai bên đều trả đúng ngày. Bên Giang Nguyên trả 1500, bên Tư Phóng trả 2000 vì Biệt Đông thỉnh thoảng nấu ăn và kéo hàng giúp, Tư Phóng không bạc đãi cậu. Biệt Đông không có tài khoản ngân hàng, hai bên đều trả tiền mặt. Buổi tối cẩn thận cất tiền vào túi da, ước lượng một chút, rất nhẹ. Lần đầu tiên trong lòng Biệt Đông có một chút vững vàng, sự vững càng nhẹ hơn túi tiền, mỏng manh như sợi tơ, nhưng Biệt Đông cảm nhận được.
Vẫn là tiền tốt, nhất định phải kiếm được tiền.
Biệt Đông luôn nhớ kỹ câu nói cay nghiệt của Lãnh Phong. Tối đó cậu ôm túi tiền chìm vào giấc ngủ, trong lòng Biệt Đông nghĩ đến cánh rừng xa xôi, ngập tràn băng tuyết kia. Cậu biết mình không thể quay về được nữa, cậu đã không còn thuộc về nơi đó. Lại nghĩ đến Lê Tân, Biệt Đông cảm thấy mình cũng không thuộc về nơi này. Nhưng giữa trời đất, cậu thuộc về nơi nào?
Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua. Mặc dù Biệt Đông vẫn chưa thành thạo nền tảng đặt phòng, nhưng vẫn có đủ các thông tin cần có. Vì mở online lại nên giá cả khá thấp, thực sự nhận được một đơn hàng. Biệt Đông rất phấn khích, vị khách đầu tiên do cậu gọi sẽ đến vào tối nay.
Theo đề nghị của Lam Tuyết Thanh, bảo Giang Nguyên nghiêm túc chụp lại ảnh khách sạn. Giang Nguyên lấy một chiếc máy ảnh cao cấp Biệt Đông chưa bao giờ nhìn thấy ra. Thân máy to đùng, trên ống kính còn có một vòng tròn đỏ. Những bức ảnh được chụp quả nhiên không bình thường. Trong tấm ảnh, khách sạn trở nên cao cấp và sang trọng, còn có những đặc trưng riêng.
Trước buổi trưa, hai người cùng ngồi trước bàn máy tính, xem ảnh và chọn ảnh trên máy tính trong phòng Giang Nguyên. Hiếm khi ở riêng với Biệt Đông trong không gian kín, anh ta thực sự cảm thấy Biệt Đông rất đẹp. Lần đầu tiên gặp lại đã khiến anh ta kinh ngạc sững sờ, nhưng trong lòng cũng không có suy nghĩ gì xấu xa, chỉ thuận theo lòng mình muốn chăm sóc cậu.
Nhưng lúc này khoảng cách gần như vậy, Giang Nguyên nhìn đường cong góc nghiêng xinh đẹp của Biệt Đông, nước da trắng muốt, cổ họng hơi khô, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Một đứa con trai đẹp như vậy, Giang Nguyên nghĩ đến Biệt Đông đã ở chỗ kia hai năm, nghĩ thầm không biết cậu ở bên trong có bị bắt nạt không. Chẳng phải mọi người thường bảo những nơi như vậy rất ấy ấy à, Giang Nguyên hơi đau lòng.
Bầu không khí trong phòng trở nên hơi mập mờ, ít nhất là trong mắt Giang Nguyên. Trong phòng yên tĩnh, họ gần nhau như vậy, cơ thể và tay vô tình hoặc cố ý sẽ chạm vào nhau. Anh ta bảo Biệt Đông chọn ảnh, Biệt Đông nói không hiểu, bảo Giang Nguyên tự chọn. Giang Nguyên không sợ phiền phức mà hỏi cậu từng bức ảnh, tấm này thế nào, có thích không.
Điện thoại của Giang Nguyên đổ chuông, liếc nhìn cuộc gọi đến là Tư Phóng, nghĩ bụng không có chuyện gì quan trọng nên cúp máy luôn. Sau đó bật im lặng, hiếm khi bước vào bầu không khí này, Giang Nguyên không nỡ bước ra.
Một lát sau, Biệt Đông nhìn thời gian trên máy tính, gần trưa rồi. Cậu nói mình phải sang làm phụ bếp, Giang Nguyên chọn ảnh là được. Chuyện còn lại chờ cậu quay về sẽ đăng lên nền tảng, thay thế những cái cũ.
Hình như cậu không mảy may lưu luyến không gian chung của hai người, nhanh nhẹn đứng dậy rời đi.
Đến cửa quán cơm, lại nhìn thấy treo biển "Tạm ngừng kinh doanh", cửa cũng đóng. Biệt Đông hơi ngẩn người, tối qua Tư Phóng không nói hôm nay không mở cửa. Bây giờ Biệt Đông làm việc ở đây đã rất thuận tay, dù Tư Phóng có việc phải ra ngoài, quán cơm vẫn có thể kinh doanh như thường. Biệt Đông nấu cơm cũng rất được chào đón, còn có các cô gái cố ý chạy đến nói rõ muốn ăn đồ cậu nấu.
Cậu vô thức cảm thấy có gì đó không ổn, thế là đi vòng ra sân sau, đẩy cửa sau đi vào.
Quán cơm không có người trông vắng vẻ lạ thường, nhưng Tư Phóng lại ở đây. Nghe thấy tiếng động, gã chạy từ phòng trước đến, sững sờ khi nhìn thấy Biệt Đông, "Anh đã gửi tin nhắn bảo mày đừng đến rồi mà?"
Biệt Đông thấy Tư Phóng tỉnh táo, không giống uống rượu, cậu nói: "Em không biết, điện thoại em hỏng rồi."
Tư Phóng "Phắc" một tiếng: "Anh gọi cho thằng Nguyên bao nhiêu cuộc điện thoại rồi gửi tin nhắn, bảo bọn mày hôm nay đừng đến, anh có việc phải xử lý, lát nữa sẽ có người tới đây."
Chẳng biết tại sao, Biệt Đông nhìn Tư Phóng, trong lòng dâng lên một trực giác. Cậu có trực giác nhạy cảm trời sinh với những thứ nguy hiểm, hôm nay Tư Phóng khác thường.
Cậu nói: "Anh Tư, có phải anh gặp chuyện gì không?"
Tư Phóng vô thức xoay người lại nhìn phòng trước, lại "Đệt" một tiếng, thô bạo đẩy cậu: "Mau cút đi, đừng gây phiền phức ở đây nữa."
Biệt Đông không đi, Tư Phóng càng như vậy, Biệt Đông càng cảm thấy chắc chắn có chuyện. Cậu nói: "Em không gây phiền, có chuyện gì em có thể giúp đỡ."
Tư Phóng nổi giận: "Mày giúp cái gì? Mày còn chẳng biết là chuyện gì, bớt thể hiện với anh, bảo mày cút thì cút."
Lần này Biệt Đông không chỉ chắc chắn Tư Phóng có việc, mà còn khẳng định chuyện này không nhỏ. Tư Phóng rõ ràng nóng nảy, đây lần đầu tiên Biệt Đông nhìn thấy. Cậu không nói gì cả, trực tiếp lao đến phòng trước.
Tư Phóng không ngăn được cậu, vội vàng nói: "Mẹ kiếp mày đừng quên mày bóc lịch như thế nào! Đừng gây chuyện nữa, nóng lòng muốn ăn cơm tù đúng không?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!