Chương 1: (Vô Đề)

Biệt Đông đến thị trấn Lê Tân vào đầu mùa đông.

Ba ngày trước, khi cậu rời quê nhà, nơi đó đã bị tuyến lớn bao phủ. Cậu cố ý đi bộ mấy chục cây số đường núi, đến thăm mộ cha mẹ được an táng sâu trong rừng rậm. Lại chuyển sang con đường quanh co lên trên, leo mãi đến đỉnh cao nhất của núi Lộc Minh, nhìn thấy trong trận tuyết lớn bay không ngừng núi sông vạn dặm, chỉ còn lại mênh mông.

Tuyết ở đây trong suốt, khô ráo, bay múa tứ tung theo gió Bắc. Trên đầu Biệt Động đội chiếc mũ da cũ rách, trên người khoác chiếc áo da không ngừng rụng lông, gương mặt cậu phủ đầy sương trắng. Nhưng cậu đứng thẳng trong gió gào thét, như cánh rừng rậm vạn dặm này. Thông đỏ, bạch dương, hắc bạch dương, vân sam, dương lá rung… Tất cả cây cối đều đội lớp tuyết dày, im lặng ngạo nghễ đứng thẳng. Biệt Đông thầm nói lời tạm biệt với chúng.

Biệt Đông chẳng có ai cần tạm biệt, người duy nhất cần biết chuyện này đã được chôn vùi dưới đất. Biệt Đông cũng chỉ đơn giản đốt giấy cho họ, nói rằng "Con phải đi rồi, không biết khi nào sẽ quay về, có lẽ không về nữa". Mộ bia rất đơn sơ, một cái đã tồn tại rất nhiều năm, đã tàn tạ xơ xác, cái còn lại mới được dựng ba năm trước, cũng không tốt hơn là mấy. Biệt Đông nghĩ, có lẽ đến lần sau cậu quay về, những tấm bia này đã không còn tìm thấy được nữa.

Như vậy cũng tốt.

Cha sinh ra nơi rừng rậm, chết trong rừng rậm. Mẹ đã từng khát khao rời khỏi rừng rậm, đi sống "cuộc sống thành thị", nếu bà biết sau này mình có một kết thúc như vậy… Biệt Đông bình tĩnh đốt hết giấy, bình tĩnh nói hết với họ, bình tĩnh nhìn ngọn núi lớn cậu lưu luyến, rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Cậu đã tìm kiếm nơi cậu sắp đến trên bản đồ, thị trấn Lê Tân, một nơi nhỏ phải phóng to bản đồ điện tử hết cỡ mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy dòng chữ nhỏ ghi tên địa danh. Điện thoại của Biệt Đông còn tàn hơn cả áo da của cậu, là món đồ cũ không biết đã bị thải qua mấy đời người. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng sắt lớn kia, cậu bỏ ra 200 tệ mua lại nó từ một người buôn đồ cũ, có thể gọi điện, có wechat, còn có thể xem bản đồ.

Mất rất nhiều thời gian, bản đồ điện tử mới hiển thị hoàn toàn. Biệt Đông nhìn thấy quê hương của cậu và nơi sắp đến, vừa khéo nằm ở hai góc trên bản đồ đất nước, tạo thành một đường chéo.

Từ Đông Bắc đến Tây Nam, lần đầu tiên cậu đi xa đã vượt chéo hơn nửa Trung Quốc.

Sau khi mua vé xe buýt lên huyện, và hai vé tàu ghế ngồi dài dằng dặc, trên người chỉ còn lại vài đồng tiền lẻ. Biệt Đông đến góc phố quen thuộc ở thị trấn nhỏ mua mấy chiếc bánh to, cuốn lại nhét vào trong áo da. Bánh mới ra lò, còn nóng hổi, nóng đến mức làm ngực đau, nhưng cậu không quan tâm. Ngồi xe buýt nhỏ đến nhà ga huyện, bánh đã hơi nguội, cùng nhiệt độ với cơ thể cậu.

Nhà ga huyện vào mùa đông không có nhiều người. Trong lúc chờ tàu, Biệt Đông xem đi xem lại mấy dòng đối thoại duy nhất trong wechat, xác nhận rồi xác nhận. Cậu đã thuộc làu làu địa chỉ kia từ lâu, số 7, đường Tùy Viên, thị trấn Lê Tân, huyện Khánh An, châu tự trị Khánh Nguyên, tỉnh Vân Nam.

Người gửi tin nhắn địa chỉ tên là Giang Nguyên, lúc Biệt Đông quen biết anh ta mới 13 tuổi, bây giờ cậu 19 tuổi rồi.

Năm 13 tuổi, Giang Nguyên nói với cậu rằng, nếu một ngày nào đó cậu muốn rời khỏi nơi này, ra ngoài ngắm nhìn, có thể tìm anh ta bất cứ lúc nào. Vì vậy, sáu năm sau, Biệt Đông có thể xem là đến bước đường cùng, khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa sắt, cậu đã nghĩ đến người này.

Thật ra cậu không cho rằng Giang Nguyên vẫn còn nhớ mình, dù sao cậu chỉ từng làm người dẫn đường rừng cho Giang Nguyên vài ngày ngắn ngủi. Nghe nói Giang Nguyên đến từ một thành phố rất lớn tên là Đăng Hồng, là một giáo viên mỹ thật của một trường đại học, dẫn sinh viên của anh ta đến vẽ tranh. Họ gặp được Biệt Đông 13 tuổi trong ngôi làng bên rừng rậm. Biệt Đông rất tò mò về nhóm người này, đi theo nhìn họ, thế là Giang Nguyên bảo cậu đi cùng họ.

Biệt Đông dẫn họ đi qua rừng, đến những cảnh đẹp như tiên mà người bên ngoài hoàn toàn không thể tìm được. Cuối cùng, khi Giang Nguyên rời đi đã để lại thông tin liên lạc cho cậu, một khoản thù lao dẫn đường, và một câu như vậy.

Ngoài dự đoán của Biệt Đông, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Giang Nguyên lập tức nhớ ra cậu. Anh ta gọi cậu bằng biệt danh thuận mồm đặt khi đó – Nai Con xinh đẹp. Biệt Đông ngượng ngùng nhếch khóe miệng, qua điện thoại, không ai biết cậu đã cười, chỉ trong chớp mắt.

Giang Nguyên vẫn là anh Nguyên nhiệt tình ấm áp trong trí nhớ của Biệt Đông. Sau khi nghe ý muốn của Biệt Đông, anh ta lập tức đồng ý: "Đến đi, chỗ anh Nguyên đang cần người."

Giang Nguyên cởi mở như vậy, Biệt Đông chợt thấy hơi áy náy. Không biết mình đến một thành phố lớn như Đăng Hồng có thể làm gì. Nhưng địa chỉ Giang Nguyên cho cậu lại là một nơi hoàn toàn trái ngược, Vân Nam?

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên lập tức kết bạn wechat với Biệt Đông, gửi địa chỉ cụ thể cho cậu, lại nói: "Trước đó anh đã quyết định sắp tới sẽ đi xa, lúc em đến có lẽ anh không ở đây. Anh cho em mật khẩu, dạo này khách sạn không kinh doanh, em tự thu xếp trước, chờ anh quay lại là được."

Điện thoại của Biệt Đông rất đơ, không gửi được mấy chữ trôi chảy, chỉ trả lời đơn giản "Được".

Cậu muốn hỏi tại sao anh không ở thành phố Đăng Hồng, không làm giáo viên nữa à?

Sáu năm trôi qua, có rất nhiều chuyện cũng thay đổi. Biệt Đông nghĩ đến bản thân, cũng cảm thấy không cần hỏi thêm gì nữa, trong lòng cảm thấy may mắn. Cậu đã không thể lại ở quê nhà được nữa, cũng sắp đến bước đường cùng rồi, bây giờ có thể đi đến một nơi khác.

Rất xa, xa một chút cũng tốt, Biệt Đông nghĩ, càng xa càng tốt.

Khi tàu khởi động, một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng Biệt Đông. Sáng tinh mơ, tuyết dày bao trùm cả huyện và rừng già xung quanh vẫn đang ngủ say, tàu kêu xình xịch, trên đầu nhả khói trắng chạy về phía trước. Cảnh vật đen trắng nhanh chóng lùi lại phía sau, Biệt Đông nằm lên cái bàn nhỏ trước mặt, nhìn mọi thứ quen thuộc dần dần đi xa.

Không hẳn là lưu luyến, có lẽ có chút buồn bã. Tàu chạy băng băng, trong lòng Biệt Đông dần thả lỏng.

Ba cái bánh lớn ăn rất dè sẻn, lúc đến Trịnh Chuyên thì chuyển tàu, khi ăn hết chiếc bánh cuối cùng chỉ còn cách nhà ga huyện Khánh An 18 tiếng. Biệt Đông uống nước ấm miễn phí trên tàu, gắng gượng.

Sau đó, người tốt bụng ngồi bên cạnh nửa đêm đến trạm, lúc xuống xe đã để lại cho Biệt Đông một thùng mì gói và ba cây xúc xích trên người. Biệt Đông ăn xong, cảm thấy không còn đói cào ruột như vậy nữa.

Khi sắp đến huyện Khánh An, ghế bên cạnh có một thanh niên trạc tuổi cậu, rất năng động, đã đi du lịch hơn nửa Trung Quốc, giờ đang đến Lê Tân. Cậu ta líu ríu cố gắng bắt chuyện với cậu, sau khi biết Biệt Đông ngồi tàu từ Đông Bắc tới đây, cậu ta phát ra tiếng thở dài ngây thơ.

Biệt Đông hết tiền rồi, nhưng thị trấn Lê Tân cách huyện Khánh An những 54 cây số, phải đi xe buýt nhỏ từ bến xe cạnh ga tàu. Cậu hỏi giá vé ở quầy bán vé rồi lại đi ra. 54 cây số, Biệt Đông nghĩ nếu mình ăn no thì đi bộ cũng không phải không thể.

Trong tay chỉ còn lại mười lăm đồng, vé xe buýt nhỏ hai mươi đồng, quán mì bên cạnh viết mì thịt bò mười lăm đồng. Đột nhiên có ai đó vỗ sau lưng, là cậu thanh niên năng động ngây thơ trên tàu, nói là cậu ta đã thuê một chiếc xe đến trấn cổ Lê Tân, hỏi Biệt Đông có muốn đi cùng không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!