Chương 50: (Vô Đề)

Tư tiên sinh là gia chủ Tư gia, còn cậu chính là bạn lữ của gia chủ Tư gia!

Sở Quân Liệt mở to hai mắt, cám giác cậu đã quá mức may mắn, đi theo Tư tiên sinh cậu như gà chó lên trời.

"Tư Bắc Thành, Tư Bắc Viễn, Tư Huyên Huyên, Tư Bắc Hâm, Tư Bắc Kỳ, năm người cháu, Tư Nhạc lão tiên sinh lập ra một quỹ ủy thác, tiền tiêu vặt mỗi tháng của mỗi người đều sẽ lấy ra từ quỹ này, mỗi tháng chỉ được lấy một lần".

(Tui cũng không biết một đứa nữa từ đâu tòi ra nữa, không phải có 4 đứa thôi à:))))

Nghe kết quả tuyên bố từ phía luật sư, anh cả tức giận đến phì cười, nhìn em trai ngồi ở hàng ghế trước, giơ tay vỗ vài cái.

Anh hai thái độ khác thường, vẫn bảo trì trầm mặc, tay chống cằm, không có ý kiến gì.

Chị ba cũng rơi vào trầm mặc, mọi người đều biết Tư lão gia bất công, nhưng không nghĩ tới ông sẽ bất công đến như vậy.

Bốn người đều là con cái của ông, nhưng trái tim của Tư lão gia không phải nghiêng sang trái hay nghiêng sang phải mà trực tiếp thiên vị tới nách rồi.

Nhìn các bậc trưởng bối trầm mặc, mấy đứa cháu cũng phát giác cách làm của ông nội làm cha mẹ chúng không vừa lòng.

Tài sản kế thừa của Tư Vân Thiên và Tư Vân Địch đổi ra tiền mặt mỗi người có lẽ không đến một ngàn vạn (~ 35.000.000.000 VNĐ), của Tư Y Y nhiều hơn một chút, có lẽ cũng khoảng 2500 vạn (~ 87.500.000.000 VNĐ).

Nhưng những trang sức châu báu đó là do mẹ của bọn họ để lại, trừ bỏ trang sức đi, mấy bất động sản cùng cửa hàng kia nhiều nhất cũng chỉ đáng 500 vạn (~ 17.500.000.000 VNĐ).

Những tài sản giá trị nhất đều thuộc về một người, tương đương với miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mà Tư lão gia trực tiếp bưng miếng bánh đó cho con trai út, những thứ để lại cho những người còn lại chỉ là cặn bã.

Hiện trường còn có người bên dòng phụ Tư gia, mấy người đều chịu đựng tức giận, tận lực bảo trì im lặng.

"Trách không được Tư lão gia lại nói như vậy, còn ba lần bốn lượt nhắc nhở chúng ta". Chị dâu hạ giọng nhìn anh cả, ánh mắt u oán.

"Anh nhìn xem, không phải lúc trước tôi nói đúng sao, anh còn nói tôi bụng dạ hẹp hòi, muốn quá nhiều".

Anh cả chịu đựng bất mãn, thấp giọng nhắc nhở vợ mình, Đừng nói nữa.

Chị dâu trừng mắt nhìn chồng mình một cái, nghiêng người không muốn cùng anh cả nói chuyện.

Nghe được kết quả phân chia như vậy, mấy người dòng phụ bên kia còn đang chờ chê cười, lại phát hiện mấy đứa con bên dòng chính đều nhẫn nại, lời còn chưa nói tới hai câu, cũng không nháo ra chuyện gì.

Tài sản của Tư lão gia vốn dĩ không phân cho dòng phụ bên này, nhìn Tư lão gia phân chia tài sản cho con cái của ông như vậy, mấy người dòng phụ cũng không đặt quá nhiều hy vọng, họ vốn chỉ chờ xem cuối cùng ai sẽ là người nắm quyền tại Tư gia, lúc đó có thể đến nói vài câu tốt đẹp, biết đâu sau này có thể tranh thủ được vài chỗ tốt.

Mắt thấy Tư lão gia cho dù đã phân chia một cách bất công như vậy cũng không gây nên được chút sóng gió nào với mấy anh em nhà họ Tư, mấy người dòng phụ nhìn nam nhân ngồi ở hàng ghế đầu, sôi nổi tiến lên, trên mặt còn mang theo vài phần nịnh nọt lấy lòng.

Mấy người bên dòng phụ vây quanh một người lớn tuổi nhất chính là lão thái thái cùng nhau tiến lên, Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn thoáng qua, như cũ vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, cũng không có ý định đứng lên.

Lão thái thái kia là chị họ của Tư lão gia, năm nay cũng 80 tuổi, răng đã rụng hết, giờ răng trong miệng chỉ toàn răng giả, nhưng vẫn có thể nói chuyện lưu loát, mấy chuyện bàn tán trong ngoài Tư gia phần lớn đều từ bà mà ra.

Công việc mà mấy đứa con của lão thái thái làm cũng là do bên Tư lão gia hỗ trợ giải quyết, con trai cả của bà tính tình tranh đua, có chút dã tâm cùng năng lực, nhờ có Tư gia hỗ trợ mà thành lập được một công ty nhỏ, quản lý mười mấy cửa hàng thuốc bán lẻ.

Có lẽ là do quen được cung cấp, lão thái thái có chút vênh váo tự đắc, năm đó khi Tư Y Y muốn ly hôn, bà ta thế nhưng hai tay chống nạnh, mang theo mấy chị em già đến tận cửa khuyên nhủ Tư Y Y, lấy thân phận người từng trải, từng câu từng câu khuyên nhủ, nào là Vì tốt cho cô, nào là Vì tốt cho con cái,

"Ninh hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy một cọc hôn", khuyên cô nên nén giận, cho chồng cô thêm một cơ hội nữa.

Khuyên đến tận khi cô tủi hờn mà khóc nức nở, Tư Bắc Hâm khi ấy còn chưa sửa họ thấy mẹ bị bắt nạt, liền cầm cây chà bồn cầu đem mấy bà lão đuổi đi.

Lão thái thái bị chịu thiệt, quay đầu liền khóc lóc kể lể với Tư lão gia, nói nếu không phải bà nghĩ cho tương lai sau này của Tư Y Y thì căn bản cũng chẳng muốn nhiều lời, nhưng cô đây là con cháu Tư gia nên mới đến khuyên nhủ, thế nhưng lại bị đứa trẻ hư nhà Tư Y Y cầm gậy đuổi về.

Tư lão gia nghe xong thì cười thành tiếng, nói lời dịu dàng cảnh báo bà đừng quản chuyện của bọn nhỏ quá nhiều, chuyện của dòng chính bên này người chị họ như bà cũng đừng nhúng tay vào.

Sau đó liền gọi Tư Y Y và Tư Bắc Hâm tới, nhìn cháu ngoại kiêu ngạo khó thuần, Tư lão gia nói con gái cứ yên tâm mà ly hôn, tranh thủ giành lại quyền nuôi con, chỉ cần tòa đem con để cho Tư Y Y nuôi dưỡng, ông sẽ ngay lập tức giúp cháu ngoại sửa họ, để nó trở thành người Tư gia.

Mấy người Tư Vân Thiên nghe được tin tức lão thái thái lo chuyện bao đồng, mấy anh em liền cùng nhau thương lượng vài câu, rốt cuộc đến ngày mừng thọ của bà quyết định không đưa đến bất cứ lễ vật gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!