"Anh ta đây là trả thù lại ngài vụ bị điều tra thuế đây mà". Nam nhân trung niên cau mày,
"Anh ta biết rõ thiếu gia là người thừa kế duy nhất của Sở gia, cố ý làm như vậy, rõ ràng là muốn vũ nhục Sở gia".
Sở lão gia nhìn ảnh chụp im lặng hồi lâu.
Ông có thể chấp nhận cháu trai mặt mày đầy tro bụi ở công trường, có thể chấp nhận cậu ở nhà dọn mâm rửa chén, cũng có thể chấp nhận việc cậu bị ép ở rể sau khi mất trí nhớ.
Nhưng Sở lão gia không chấp nhận được, người thừa kế duy nhất ở Sở gia lại bị một người đàn ông khác đạp dưới chân.
Người họ Tư này, rõ ràng biết nhược điểm của ông, bức ảnh này không chỉ ám chỉ vụ tra thuế, nhiều hơn là cảnh báo.
Anh có thể khiến Sở Quân Liệt làm ra nhiều chuyện nhục nhã hơn, còn lưu lại tài liệu và hình ảnh, nếu Sở gia động thủ với anh, anh sẽ đem mấy thứ kia tung ra ngoài.
Đến lúc đó, Sở gia sẽ trở thành trò cười ở kinh thành, Sở Quân Liệt cho dù có khôi phục lại được ký ức, muốn báo thù, nhưng một khi cậu biết những chuyện mình đã trải qua, sẽ càng mâu thuẫn với việc kế thừa Sở gia.
Dù sao cũng là do Sở gia ra tay trước.
Cũng là Sở gia thấy cậu gặp nạn không cứu.
Sở lão gia đem ảnh chụp xóa đi, ánh mắt nghiêm túc.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, ông đã đi sai bước rồi, đáng lẽ khi Tư Vân Dịch lần đầu gửi hình ảnh tới nên đưa Sở Quân Liệt trở về Sở gia.
Nhưng ông vẫn luôn có ý niệm, sự tình cũng đã đến bước này, nói cái gì cũng chẳng còn tác dụng.
"Lão gia, hiện tại phải làm sao?". Nam nhân trung niên cúi người dò hỏi.
"Trước tiên cứ bỏ qua Tư gia đi". Sở lão gia nhìn ảnh chụp bé trai trên bàn, trong mắt là sự không đành lòng, nhưng khi nhìn ảnh chụp cặp vợ chồng trẻ kia, ánh mắt Sở lão gia càng thêm kiên quyết.
"Cứ để Quân Liệt chịu khổ ở Cảng Thành một thời gian đi".
×××××
Kết quả sinh khiết của ông lão cuối cùng cũng có, không khác biệt so với dự đoán của bác sĩ Ôn, bác sĩ Ôn nói với ông lão, đưa kết quả kiểm tra cho người giám hộ là Sở Quân Liệt xem.
Sở Quân Liệt đối với tờ kết quả có chút mê mang, bác sĩ Ôn nghiêm cẩn hướng Sở Quân Liệt giải thích.
"Đây là kết quả kiểm tra, liên quan trực tiếp tới việc bệnh nhân có thể làm phẫu thuật hay không, bậc 1 cùng bậc 2 là bệnh nhân có thể an toàn thông qua giải phẫu, nếu là bậc 3, vậy cần phải bỏ chút thời gian trị liệu trước ở khoa nội."Vậy ông ấy là...
". Sở Quân Liệt không hiểu lắm tờ giấy trên tay."Bậc 2, chúng ta có thể thông qua hình ảnh, cơ bản xác định thể tích phần gan cần cắt bỏ, tôi cũng nhất định bảo đảm Bilan gan của ông ấy sẽ nằm trong phạm vi bình thường, cậu cũng nên chú ý một chút khẩu phần ăn của ông ấy
". Bác sĩ Ôn nhìn về phía Sở Quân Liệt."Ông ấy sẽ nhanh chóng được sắp xếp phẫu thuật, cậu trấn an ông ấy một chút, để hai ngày này ông ấy được ngủ ngon giấc.Cháu biết rồi
". Sở Quân Liệt hít một hơi sâu,"Cảm ơn bác sĩ Ôn
". Sở Quân Liệt trở lại phòng bệnh, khẩn trương nhìn ông lão trước mặt, ông lão bị nhìn chằm chằm càng thêm khẩn trương."Tiểu Sở, bác sĩ nói sao?
Tế bào ung thư của ông khuếch tán đến đâu rồi?Không có
". Sở Quân Liệt hít sâu hai cái,"Tình huống gan của ông không tệ, chuẩn bị được phẫu thuật rồi
". Ông lão vừa nghe đến đây, cố gắng không trợn mắt với thanh niên. Sở Quân Liệt nghĩ tới ông sẽ nhanh chóng được phẫu thuật, lộ ra chút tươi cười,"Ông à, bác sĩ bảo ông cứ ăn no ngủ say đi, ông sẽ nhanh chóng được sắp xếp giải phẫu thôi.Ông biết rồi. Ông lão xua tay,Nhưng cháu ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi đến bệnh viện, còn luôn xin nghỉ nữa, ông chủ của cháu không nói gì à?.Cháu là làm theo giờ, cháu cũng nói lại với cửa hàng trưởng để đổi ca rồi
". Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn thời gian," Ông chủ ở cửa hàng tây trang cũng rất tốt, đồng ý cho cháu xin nghỉ vài hôm
". Ông lão thấy Sở Quân Liệt liên tục nhìn thời gian, giơ tay đuổi cậu"Mau đi đi, suốt ngày ở đây cọ tới cọ lui, biết bao giờ mới mua được nhẫn kim cương cho người cháu yêu đây
". Nhắc tới nhẫn kim cương, Sở Quân Liệt cả người phấn chấn hẳn lên, cũng không hề khách sáo,"Vậy cháu đi trước nhé!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!