Chương 26: (Vô Đề)

Tết Trung thu hôm đó, Sở Quân Liệt sau khi xin phép phó cửa hàng trưởng cho cậu tan ca sớm liền rời khỏi trung tâm thương mai, còn không quên mua cho ông lão một hộp bánh trung thu, bên trong có đủ các loại vị bánh khác nhau.

Ông lão vui cười hớn hở tiếp nhận, thấy Sở Quân Liệt lại đem một cái túi lớn nữa đưa tới.

Ông tiếp nhận chiếc túi, mở ra liền thấy bên trong là một cái áo lông vũ mới tinh.

"Cái này, hẳn là đắt lắm".

Ông lão không dám nhân,

"Áo lông vũ này giá cao, cậu khổ khổ cực cực làm công, làm sao lại mua món đồ quý giá như vậy cho tôi".

"Đây là cháu dùng tiền tiêu vặt mà người cháu yêu cho".

Sở Quân Liệt mặt mang ý cười,

"Cái này cũng không đáng là bao đâu, do cháu làm việc ở cửa hàng nên cũng được chiết khấu nhiều lắm".

"Cậu được lắm, rất biết cách sống".

Ông lão mặc thử áo lông vũ, trong chốc lát liền cảm thấy ấm hơn không ít, trong túi vẫn còn đồ, ông cúi đầu nhìn liền thấy còn có một cái quần bông.

"Xem cậu kìa, tiêu nhiều tiền quá rồi".

Ông lão tuy ngoài miệng trách móc nhưng vẫn cầm lên quần bông, cảm nhận được sức nặng của nó, cái này mặc vào nhất định sẽ rất ấm.

"Ông thích là tốt rồi!"

Sở Quân Liệt nhìn thời gian, vui vui vẻ vẻ khoe,

"Cháu muốn cùng người yêu đi đến nhà anh ấy ăn tết, vậy ngày mai gặp lại ông sau nhé!".

"Hôm nay là trung thu, là ngày cả nhà đoàn tụ, cậu không đi thăm cha mẹ mình sao?" Ông lão tò mò hỏi thêm một câu.

"Cháu hình như không có cha mẹ, cháu bị người xấu nhặt được, sau đó liền đem cháu đến ở rể".

Sở Quân Liệt đơn giản kể vài câu, ánh mắt đen tối lóe lên.

"Nhưng mà anh ấy chưa bao giờ ghét bỏ cháu, còn đối với cháu đặc biệt tốt, hiện tại anh ấy ở đâu thì nơi đó chính là nhà của cháu".

Ông lão ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, chưa từng nghĩ tới, đứa trẻ thiện lương trên miệng lúc nào cũng nói tốt về người cậu yêu lại có hoàn cảnh thê thảm đến vậy, nếu không phải thật sự khó khăn, ai lại nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm để đến ở rể nhà người khác.

"Thôi không nói chuyện này nữa, cháu về đây!"

Sở Quân Liệt sung sướng hướng ông lão vẫy tay, quay đầu đi đến điểm chờ xe buýt.

Ông lão nhìn áo lông vũ trên người, sờ s0ạng vài cái, không biết sao lại nhớ tới thằng con trai bỏ ông mà trốn nợ kia.

Con trai ruột của ông còn chưa bao giờ mua cho ông một bộ quần áo.

Nó chỉ biết muốn kiếm được thật nhiều tiền, nói sớm muộn gì cũng sẽ thắng được khoản tiền lớn, sau đó ép cha nó bán nhà, lấy đi cả sổ tiết kiệm trong nhà.

Chờ tới khi chủ nợ đòi đến cửa, nó đã sớm cao chạy xa bay, chỉ để lại lão già này, bị chủ nợ ngày đêm đe dọa.

Ông lão nhìn về phía thanh niên đang chờ xe buýt, nhìn cậu móc ra chút tiền lẻ, nỗ lực chen vào cái xe buýt đã đông nghẹt người.

Đứa nhỏ này, ngày thường gọi xe cũng tiếc, lại không thân không thích, thế nhưng mỗi ngày đều mua cơm cho ông, còn tặng ông nhiều đồ vật như vậy.

Ông nhìn chằm chằm quần bông trong tay, cảm xúc trong lòng trở nên đầy phức tạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!