Chương 24: (Vô Đề)

Bằng hữu, bằng hữu nào vậy?

Ánh mắt Sở Quân Liệt trở nên cảnh giác, đôi mắt giật giật, nhưng khi quay đầu lại, trên mặt lại phục hồi tươi cười.

"Tư tiên sinh, em không ngại đâu".

Tư Vân Dịch gật gật đầu, đứng dậy đi về phòng ngủ, ánh mắt Sở Quân Liệt gắt gao nhìn theo, thẳng đến hi cửa phòng đóng lại.

Sở Quân Liệt dùng sức lau bàn ăn, không ngừng tưởng tượng người có thể cùng Tư tiên sinh làm bằng hữu là dạng người như thế nào.

Lúc trước khi cậu còn làm việc ở siêu thị, ông khách quen kia đã nói qua, người thích Tư tiên sinh, nếp xếp thành hàng có thể kéo dài từ Cảng Thành tới tận Paris, nhưng vấn đề là Tư tiên sinh khi đó không có ý định kết hôn.

Hiện tại rất nhiều người đã biết cậu cùng Tư tiên sinh đã đính hôn, bọn họ có thể sẽ nhiều thêm một chút tâm tư, có phải bọn họ muốn cướp Tư tiên sinh đi hay không?

Nhưng vị bằng hữu này, cũng có khả năng chỉ là đơn thuần là bạn bè, giống như cậu và ông chủ Thường vậy.

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm bàn ăn đã được cậu lau đến sáng bóng, lại nhìn về phía cửa phòng Tư tiên sinh, trong lòng nổi lên chút bất an, Sở Quân Liệt giơ tay ấn ấn ngực, không biết nỗi bất an này là từ đâu đến, cũng không biết phải làm sao để bình ổn lại tâm trạng, cậu thật muốn thế giới của Tư tiên sinh chỉ có một mình cậu.

Ngày đầu tiên đi làm, Sở Quân Liệt mặc lên đồng phục, áo somi màu đỏ rượu vang, áo khoác tây trang màu đen, bên dưới mặc một chiếc quần đen dài, còn có thêm một đôi giày da đen.

Sở Quân Liệt mang theo thẻ công tác, cùng với mấy đồng nghiệp đã được huấn luyện cùng nhau trong mấy ngày qua và mấy nhân viên cũ kiểm tra trang phục cùng ngoại hình của các nhân viên ngày hôm nay, theo như nội dung huấn luyện, Sở Quân Liệt chuẩn bị tốt dụng cụ ăn uống, đem khu vực cậu phụ trách dọn dẹp tới sạch sẽ, sau đó đứng ở khu vực quy định, chờ đợi nghênh đón khách hàng.

Chí phí bình quân của nhà hàng rất cao, sáng sớm khách hàng lại không có nhiều, Sở Quân Liệt trộm để ý vài vị khách hàng, cẩn thận quan sát bọn họ.

Trong nhà hàng tổng cộng có ba vị khách, bọn họ đều đang đợi người, một là mỹ nữ mặc một thân váy đen cùng trang sức tinh xảo, nhìn túi xách được đặt ở một bên cũng biết nó cỡ nào xa xỉ.

Một là nam nhân trẻ tuổi, một thân tây trang cao cấp, cách ăn nói lễ phép, khuôn mặt thanh tú, nhìn đồng hồ trên tay cũng biết hắn vừa có tiền lại vừa văn hóa, nam nhân trẻ tuổi nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn ra phía bên ngoài cửa hàng, ánh mắt có chút mong chờ, tựa như có chút sốt ruột.

Người còn lại là một lão thái thái tóc trắng mặc một bộ quần áo màu xám, chỉ gọi duy nhất một tách trà, thoại nhìn rất nhàn nhã.

Sở Quân Liệt đem mục tiêu định ở trên hai vị khách nam nữ kia, bọn họ rõ ràng đã để tâm mà trang điểm kỹ càng, tuổi so với Tư tiên sinh cũng không quá khác biệt, mỹ nữ kia trên tay có đeo nhẫn, khả năng cao là hoa đã có chủ, Sở Quân Liệt thu nhỏ lại mục tiêu, nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi hồi lâu, thi thoảng chú ý tình hình bên ngoài, xem Tư tiên sinh có tới hay không.

Sở Quân Liệt nhịn không được mà thấp thỏm, rõ ràng cậu tốt nhất không nên bại lộ, nếu để bằng hữu của Tư tiên sinh biết cậu làm việc ở nhà hàng, khẳng định sẽ khiến Tư tiên sinh mất mặt.

Tiểu tử.

Lão thái thái duỗi tay, Thêm trà.

Sở Quân Liệt lập tức quay đầu lại, bưng lên chén trà của bà, thêm vào nước trà, sau đó đặt xuống bàn.

Sở Quân Liệt cúi người vừa buông chén trà, cái mũi vừa động, liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn người mà cậu vẫn luôn nghĩ đến, mặc một thân tây trang, dáng người cao cao, hướng về phía cậu mà đi tới.

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch đi qua mỹ nữ váy đen, đi qua nam nhân trẻ tuổi, đi đến trước mặt cậu, ánh mắt lướt qua, ở trước mặt lão thái thái, gật gật đầu chào hỏi.

Ánh mắt của Tư tiên sinh tựa như lông chim, Sở Quân Liệt cảm giác trên mặt hơi ngứa, như là bị ôn nhu nhẹ nhàng lướt qua.

Sở Quân Liệt đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt một hồi, chỉ thấy ở nam nhân trẻ tuổi kia thế nhưng quay đầu nhìn chằm chằm Tư tiên sinh, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.

Sở Quân Liệt nhìn về phía nam nhân kia, sắc mặt trầm xuống, nam nhân trẻ tuổi kia vừa nhìn tới ánh mắt đen trầm của người phục vụ, phối hợp với thân hình cao lớn cũng khí thế bức nhân kia, theo bản năng mà quay đầu, không dám tiếp tục nhìn qua.

"A, Tiểu Tư, trước khi cậu tới" Lão thái thái vẻ mặt hiền lành tươi cười,

"Tôi còn muốn uống thêm chút trà, cũng tranh thủ ngắm mấy chàng trai đẹp một lúc".

Nghe được âm thanh của lão thái thái, Sở Quân Liệt mới từ cái liếc mắt của Tư tiên sinh bừng tỉnh, hóa ra bằng hữu của Tư tiên sinh chính là lão thái thái này, đáy lòng kinh ngạc, lại nhìn không được mà trộm vui mừng.

Ôn chủ nhiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!