Chương 155: (Vô Đề)

"Thật xin lỗi, tôi nghi ngờ mẫu của các anh đã bị nhiễm bẩn rồi."

Nhân viên trung tâm xét nghiệm nhìn ba người trước mặt với vẻ áy náy,

"Chúng tôi có thể làm lại miễn phí cho hai vị, nhưng lần này thời gian chờ đợi... có lẽ sẽ lâu hơn một chút."

Nhiễm bẩn?

Tư Vân Dịch khẽ nhướng mày.

"Vâng, so với nói là nhiễm bẩn thì rất có thể là nhân viên đã nhầm mẫu, lấy hai mẫu của cùng một người để xét nghiệm."

Trên mặt nhân viên lộ rõ vẻ áy náy.

"Ý cô là hai mẫu đưa đi kiểm tra cho ra độ tương đồng gen... một trăm phần trăm."

Ánh mắt Tư Vân Dịch dừng trên gương mặt người đối diện, từ vẻ mặt đó, anh đã có được câu trả lời.

Đúng vậy. Nhân viên có chút ngượng ngùng liếc nhìn về phía sau người đàn ông, nơi hai người có ngoại hình gần như giống hệt đang đứng.

"Cho dù là anh em sinh đôi cùng trứng, độ tương đồng cũng chỉ là 99%. Một trăm phần trăm là điều hoàn toàn không thể xảy ra, trừ khi..."

Nhân viên ngừng một nhịp, gượng gạo nở một nụ cười,

"Trừ khi nhân viên của chúng tôi đã nhầm mẫu, cả hai mẫu đều đến từ cùng một người."

Sở Quân Liệt mặt mày khó nói, nhíu chặt mày đầy đau khổ. Trong khi đó, Sở Nhị lại nở một nụ cười như thể nắm chắc phần thắng trong tay.

Tư Vân Dịch suy nghĩ trong chốc lát rồi nở một nụ cười nhã nhặn với nhân viên trung tâm xét nghiệm,

"Tôi hiểu rồi, không cần làm lại đâu."

Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, tiễn ba người rời khỏi. Chỉ thấy hai người đàn ông có ngoại hình gần như giống nhau nhanh chóng bước theo người đàn ông tuấn tú đi giữa, một người nắm tay anh, người còn lại kéo tay áo anh, nhìn thế nào cũng thấy mới lạ kỳ quặc.

Khi báo kết quả cho ông Sở, ông nhìn hai đứa cháu trai trước mặt, mày nhíu đến nỗi gần như dính lại với nhau.

Một mình Sở Quân Liệt đã đủ khiến nhà họ Sở mệt mỏi, giờ thêm một người nữa, chẳng khác nào mở cửa xuống địa ngục.

Trời dần tối, hai Sở Quân Liệt bám sát Tư Vân Dịch đi vào phòng. Trong phòng ngủ, Sở Quân Liệt không nói một lời, cậu nhanh chóng nhảy lên giường nước, dang rộng tay chân chiếm chỗ, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Sở Nhị, chỉ tay ra ngoài.

"Cậu, sang phòng khác trải đệm ngủ đất đi!"

"Tại sao tôi phải ngủ đất?" Sở Nhị không hề khách khí, bước tới chiếm một nửa bên giường.

Vì cậu đến sau tôi! Sở Quân Liệt chẳng nhường chút nào.

Nực cười, cái giường này là cậu cẩn thận so sánh hàng chục mẫu mới chọn ra, còn thúc giục giao hàng nhanh, mua về để sống đời sống hạnh phúc với Tư tiên sinh cơ mà, dựa vào đâu mà để tên bản sao kia leo lên?

Sở Nhị ngừng lại một chút, thấy Sở Quân Liệt nói cũng có lý, nhưng hắn cũng biết rõ, người quyết định không phải là Sở Quân Liệt.

"Tôi chính là cậu, chính cậu đã ước được Tư tiên sinh yêu gấp đôi. Cậu có dám để Tư tiên sinh chọn không?" Sở Nhị vừa nói vừa cởi khuy áo, chen lên giường nước.

"Cậu đòi so với tôi á?"

Sở Quân Liệt suýt bật cười, liếc nhìn lồng ngực phía dưới chiếc áo sơ mi của Sở Nhị, cậu lập tức cởi phăng áo ngoài của mình.

"Tôi đây là tập luyện chuyên nghiệp đó."

Sở Quân Liệt hạ giọng, đắc ý chỉ vào ngực mình, lại liếc nhìn ngực của Sở Nhị, khẽ cười lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!