Chương 154: (Vô Đề)

"Tư tiên sinh, anh có thể yêu em như cách anh yêu cậu ta không?" Sở Quân Liệt không đeo miếng kim loại khẽ nghiêng người đến gần Tư Vân Dịch, ánh mắt như bốc lửa, nhẹ nhàng nói sát bên tai anh.

Tư Vân Dịch mặt không đổi sắc, chỉ cảm thấy người bên kia cũng càng lúc càng áp sát lại gần.

Cậu nằm mơ đi. Sở Quân Liệt chính chủ vươn tay, ôm chặt lấy Tư tiên sinh như rồng dữ giữ lấy kho báu của mình, một tay đưa lên chắn giữa Tư tiên sinh và người còn lại.

Quân Liệt.

Tư Vân Dịch mở miệng, muốn nhắc cậu nhẹ tay một chút, anh vừa mới ăn no, thật sự không chịu nổi bị siết mạnh, vừa dứt lời đã thấy hai Sở Quân Liệt đồng loạt quay sang nhìn mình.

"Tư tiên sinh, anh sao vậy?"

Sở Quân Liệt mới xuất hiện cau mày, phát hiện điều không ổn,

"Cậu ôm anh ấy chặt quá rồi."

Sở Quân Liệt đeo miếng kim loại nới lỏng vòng tay một chút, ánh mắt có chút uất ức.

"Em xin lỗi, Tư tiên sinh."

Không sao. Tư Vân Dịch ngước lên, thở phào nhẹ nhõm.

Người còn lại cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng khoác lấy anh, Sở Quân Liệt mới nhướng mày làm mẫu,

"Thấy không, nên ôm thế này mới đúng."

"Tôi ôm người yêu mình mà cũng cần cậu dạy à?!"

Sở Quân Liệt chính chủ tức đến mức đẩy ngay tay kẻ còn lại ra.

"Tư tiên sinh cũng là người yêu của tôi!" Sở Quân Liệt mới không hề chột dạ phản bác, lại vòng tay ôm lấy Tư Vân Dịch lần nữa.

Trên người người kia có một mùi hương dễ chịu, Sở Quân Liệt nhích lại gần, cúi đầu hít nhẹ một cái, khóe môi bất giác cong lên.

Ông Sở và quản gia đứng một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, nhìn nhau một cái, cả hai đều hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

"Cậu nói vớ vẩn! Chỉ có tôi mới là người của Tư tiên sinh!" Một bên lại bắt đầu kéo kéo giằng giằng.

Cả hai dừng tay! Tư Vân Dịch đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hai người.

Tư tiên sinh...... Sở Quân Liệt chính chủ mím môi, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt vừa oan ức vừa buồn bã.

"Anh sẽ đưa hai người đi làm xét nghiệm ADN."

Tư Vân Dịch quay sang nhìn Sở Quân Liệt mới xuất hiện,

"Trước đó, chúng ta cần nghĩ cho cậu một tên gọi khác."

×××

Trong phòng chờ của trung tâm xét nghiệm ADN, hai người ngồi đối diện nhau như thể đang soi gương.

Nói cho tôi biết. Sở Quân Liệt chính chủ gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông giống mình y hệt, sắc mặt nghiêm túc,

"Phải làm thế nào thì cậu mới chịu rời đi?"

Người còn lại hơi nghiêng đầu, nhướng mày khiêu khích,

"Nếu tôi không muốn thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!