Bên bồn rửa, nước bắn tung toé, vài tiếng ùng ục vang lên, một chuỗi bong bóng trồi lên từ đầu của gã con trai nhà họ Chu. Sở Quân Liệt vô thức mím môi, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đang đè lên sau gáy gã, là một bàn tay trắng trẻo với các đốt ngón tay rõ ràng.
Những cú vùng vẫy dữ dội khiến nước trong bồn văng lên tay người kia. Sở Quân Liệt không rời mắt khỏi phần mu bàn tay nổi rõ gân xanh kia, nhìn những giọt nước lưu lại rồi lay động dưới ánh đèn sáng loá, lấp lánh như kim cương.
"Tư tiên sinh, đừng làm bẩn tay anh."
Giọng nói mang theo nét trêu chọc vang lên, Sở Quân Liệt nghiêng đầu, thấy một mình khác bước lên, cẩn thận kéo tay Tư Vân Dịch ra, cậu cởi áo sơ mi của mình, tỉ mỉ lau sạch những giọt nước văng lên trên tay anh.
Tư Vân Dịch vừa buông tay, gã con trai nhà họ Chu lập tức ngoi đầu khỏi bồn rửa, ngồi phệt xuống đất, ho sặc sụa không ngớt.
"Đừng bận tâm đến mấy người này."
Tư Vân Dịch dắt Sở Quân Liệt bên cạnh ra khỏi nhà vệ sinh, giọng nói nhẹ nhàng mà trấn an.
"Hôm nay là sinh nhật của em, đừng để những kẻ không liên quan phá hỏng tâm trạng."
Sở Quân Liệt bước theo sát phía sau hai người, thấy mình lúc này đang cong khóe mắt, cười rất vui vẻ.
"Em biết rồi, Tư tiên sinh."
Hắn thấy Tư Vân Dịch mỉm cười dịu dàng, anh giơ tay khẽ xoa lên đỉnh đầu của Sở Quân Liệt bên cạnh.
Bữa tiệc sinh nhật dần đi đến hồi kết, mọi người đều không uống chút rượu nào mà trở về nhà. Sở Quân Liệt không rời nửa bước, theo hai người về đến nhà họ Sở, vào căn phòng từng thuộc về hắn, thấy được chiếc giường nước mà Tư Vân Dịch từng nhắc đến.
"Tư tiên sinh! Giường nước kìa, giường nước kìa!" Sở Quân Liệt với miếng kim loại nhỏ đeo trên cổ phấn khích nhào lên giường khiến chiếc giường nước chao đảo theo, làm Sở Quân Liệt đang đứng bên cạnh cũng bất giác nóng bừng vành tai.
"Đúng rồi, điều khiển giường nước đâu rồi?"
Sau khi rửa mặt xong, Sở Quân Liệt vừa tìm điều khiển giường vừa sung sướng ngồi một bên, bắt đầu chỉnh nhiệt độ và chế độ.
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm chiếc giường nước trước mặt, mắt mở to dần khi thấy nó tăng nhiệt, phát sáng với đủ loại màu, lại còn có thể tự động chuyển động.
Hắn lặng thinh một lúc, quay đầu nhìn mình đang chăm chú bấm nút rồi thử lại gần, mở miệng.
"Có phải cậu... không được không?"
"Lại còn phải nhờ cái giường động hộ."
Tư Vân Dịch vừa tháo kính vừa tháo đồng hồ đặt lên đầu giường, vừa quay người liền thấy Sở Quân Liệt đang cầm điều khiển, nhíu mày đầy nghi hoặc.
Sao vậy? Tư Vân Dịch hỏi nhỏ, cảm giác như vừa về đến nhà họ Sở là lại đến đoạn lén lút yêu thương.
"Tư tiên sinh, vừa nãy hình như em nghe thấy gì đó, nhưng nghe không rõ." Sở Quân Liệt có chút khó chịu, ngẩng đầu thấy Tư tiên sinh đã tháo kính liền lập tức đặt điều khiển qua một bên, vui vẻ cởi áo.
Oa! Cậu ném áo qua một bên, vừa cúi đầu liền ngạc nhiên bật thốt.
Tư Vân Dịch quay lại, thấy Sở Quân Liệt đang cúi đầu nhìn miếng kim loại trên ngực, đôi mắt sáng rực.
"Tư tiên sinh, dây chuyền nam này kết hợp với em đúng là cực kỳ hợp."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn miếng kim loại ép chặt giữa ngực Sở Quân Liệt, nhất thời không nói nên lời.
Sở Quân Liệt đứng bên cạnh cau mày, nhìn mình trước mắt, hắn lại cúi đầu, theo bản năng nhìn xuống ngực mình.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu một món tương tự.
Hắn bước về phía đầu giường của Tư Vân Dịch, cố gắng nhớ lại cảnh trong bữa tiệc sinh nhật, vươn tay về phía người đàn ông đang mặc áo choàng ngủ kia. Nhìn tay mình không ngừng chạm vào khoảng không, Sở Quân Liệt mím môi, thử hết lần này đến lần khác.
Cảm giác khi ấy, tuyệt đối không phải ảo giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!