Sở Quân Liệt đứng bên cạnh bàn ăn, lặng lẽ nhìn hai người kia dùng bữa sáng, Liệt Phong nằm phục dưới gầm bàn, vẫy đuôi chờ thời xem có thể kiếm được miếng nào không.
Hắn thấy Tư Vân Dịch gắp nửa quả trứng gà, cúi đầu đút vào miệng Liệt Phong, Liệt Phong sung sướng đến mức đuôi suýt nữa vẫy thành vòng hoa, ngậm quả trứng chạy về phòng ngủ.
"Tư tiên sinh, anh ăn nhiều một chút."
Sở Quân Liệt mặc tạp dề vừa tự xúc cơm vào miệng vừa không quên gắp đồ ăn cho anh nhà cậu.
Hai người đang ăn sáng thì điện thoại của Tư Vân Dịch rung lên, Sở Quân Liệt nhìn sang, là một lời nhắc chuẩn bị khởi hành, bốn tiếng sau họ sẽ bay từ Ninh Thành đến thủ đô.
Nghe thấy tiếng chuông, Sở Quân Liệt mặc tạp dề cũng ghé đầu lại xem, thấy là thông báo khởi hành, đôi môi mím lại đầy không vui.
"Tư tiên sinh, sinh nhật lần này của em... thật sự nhất định phải đến thủ đô à?"
Sở Quân Liệt sững người, nhìn dáng vẻ trong mơ của chính mình, ánh mắt hơi xao động.
Cậu... vẫn sẽ tổ chức cái sinh nhật mà hắn đã giả vờ không quan tâm từ rất lâu.
Phải. Hắn nghe thấy Tư Vân Dịch nhẹ giọng đáp lại, thấy anh gắp miếng há cảo tôm nhỏ cuối cùng trên đĩa, đặt vào bát của mình, giọng nói mang theo mấy phần dỗ dành.
"Trước đó đã hứa với ông nội em rồi, lần này đến thủ đô chỉ làm đơn giản, hai ba ngày là có thể về."
Sở Quân Liệt thấy bản thân trong mơ vẫn lộ vẻ không vui nhưng lại ngoạm miếng há cảo nhỏ đó vào miệng một cách dứt khoát.
Còn nữa... Hắn nghe thấy người bên cạnh hạ giọng thêm một chút, ánh mắt của hắn và của người trong mơ cùng lúc rơi lên gương mặt của anh.
"Cái giường nước em đặt trong viện... mới dùng có một lần thôi đấy." Tư Vân Dịch nói chậm rãi, đôi mắt đen dưới kính gọng bạc trong suốt mang theo một kiểu dụ hoặc lạnh lẽo khác thường.
Sở Quân Liệt nhìn thẳng vào người trước mặt, không thể rời mắt suốt một lúc lâu, bên tai vang lên tiếng bát đũa chạm vào nhau, hắn quay đầu lại, nhìn thấy mình đang ôm cái bát to giả vờ xúc cơm, khoé miệng thì đã muốn nở ra đến tận mang tai.
"Vậy Tư tiên sinh, chúng ta nhanh một chút."
Sở Quân Liệt mặc tạp dề ăn nhanh hơn một nhịp, cậu che giấu sự ngọt ngào trong mắt, nghiêm túc nói,
"Đừng để lỡ chuyến bay."
Tư Vân Dịch khẽ nhếch môi cười, Sở Quân Liệt nhìn thấy nụ cười ấy, bản thân cũng bất giác mỉm cười theo.
Hắn nhìn hai người bận rộn, chuẩn bị mọi thứ trước khi khởi hành, có một đứa bé cỡ thiếu niên đến nhà, gọi Tư Vân Dịch là chú nhỏ, ngoan ngoãn gọi Sở Quân Liệt trong mơ là cậu nhỏ, trên lưng vác một túi đầy đồ ăn và đồ ăn vặt cho chó rồi dắt Liệt Phong đi.
Vì sợ Liệt Phong mệt khi theo đường xa hai ba ngày, hai người quyết định nhờ cháu trai chăm sóc giúp. Sở Quân Liệt nhìn theo bóng lưng thiếu niên bị Liệt Phong hớn hở kéo đi, trầm mặc thật lâu.
Hắn đi theo mình đã thay sang đồ thường, trước khi rời đi như đang đi một vòng kiểm tra lãnh địa, kiểm tra khắp các phòng.
Tắt nước, điện, khí gas, Sở Quân Liệt thấy mình đóng từng cánh cửa sổ trong nhà, cuối cùng đứng ở ban công tưới nước cho mấy chậu cây cảnh.
Sở Quân Liệt nhìn người kia, lại nhìn cả căn nhà, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy một khái niệm đã xa lạ từ lâu, nhà.
Một nơi cần chăm chút tỉ mỉ, bất kể đi đâu, chỉ cần nghĩ đến nó liền cảm thấy yên tâm, một bến cảng khiến người ta an lòng.
"Quân Liệt, xong chưa?"
Hắn thấy Tư Vân Dịch bước tới, đi xuyên qua cơ thể hắn, đứng bên cạnh Sở Quân Liệt đang mặc đồ thường.
"Xong rồi, Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt cầm bình tưới hoa, tràn đầy vui vẻ chỉ vào một nụ hoa nhỏ trên chậu cây, khoe với người bên cạnh.
"Tư tiên sinh nhìn nè, nó sắp nở rồi, đợi chúng ta về là có thể thấy hoa."
Ừm. Tư Vân Dịch cúi người, lấy điện thoại chụp một tấm hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!