Chương 151: Phiên ngoại bốn

Trong sân nhà họ Sở, ông Sở nhìn chậu hoa ngọc trâm cánh trắng trước mặt không thể vượt qua mùa đông, ông chống gậy, dáng lưng còng xuống, đôi mày rậm đã bạc trắng, cả người như già đi hơn chục tuổi.

"Trồng thêm mấy bụi hoa khác đi."

Ông Sở cất giọng khàn khàn, người quản gia phía sau vội vàng bước lên, đỡ lấy ông chủ già, dìu ông đi qua đoạn sân này.

"Lão gia, mảnh đất đó ẩm thấp lại ít nắng, có trồng loại hoa nào cũng khó mà sống được." Quản gia liếc nhìn đám vệ sĩ xung quanh.

Cũng phải.

Ông Sở đưa mắt theo ánh nhìn của quản gia, thấy đám vệ sĩ mà cháu trai mình phái tới bảo vệ ông, sắc mặt không khỏi hiện rõ vẻ cay đắng.

Nhà họ Sở vốn là của ông, vậy mà lại bị chính cháu trai ép buộc giao lại quyền lực, rồi còn bị cháu trai giam lỏng. Nghe nói Sở Quân Liệt đã tiến hành cải cách mạnh tay đối với sản nghiệp nhà họ Sở, ông không cần nghĩ cũng biết bên ngoài đang chửi rủa kịch liệt đến thế nào.

Về thôi. Ông Sở có phần mỏi mệt, chống gậy đi về phòng, quản gia vừa dìu ông đi, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Ông Sở.

Ông Sở ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt.

Cậu trai này là một trong số những đứa trẻ mà ông từng tài trợ ở trại trẻ mồ côi từ hơn mười năm trước, sau khi học hành xong thì về làm việc ở nhà họ Sở. Ông thấy cậu ta làm việc chắc chắn, có đầu óc kinh doanh, tính cách lại tốt nên đã giới thiệu cho cháu trai mình.

Nhưng giờ đây...

"Có chuyện gì thế, Hệ Châu?" Ông Sở thấy Mạc Hệ Châu bước vội liền lên tiếng hỏi.

"Ông Sở, cháu... chỉ đến thăm ông một chút." Mạc Hệ Châu liếc mắt nhìn đám vệ sĩ xung quanh, ông Sở lập tức hiểu ra, khẽ vẫy tay gọi cậu ta lại.

"Ông vừa pha ít trà mới, vào đây nếm thử xem sao."

Mạc Hệ Châu nhấc chân bước theo ông cụ vào phòng.

Hai người ngầm hiểu nhau, hàn huyên vài chuyện lặt vặt, nhân lúc sai quản gia đi pha thêm nước, Mạc Hệ Châu hạ thấp giọng, nhanh chóng quan sát bốn phía, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Ông Sở, ông có nghe nói chuyện Sở Quân Liệt làm gần đây không?"

Ông Sở nâng tách trà, nhìn người thanh niên đối diện, khẽ cười khổ.

"Ông bị giam lỏng ở đây, đến cửa còn không được bước ra, cháu nghĩ xem ông có thể biết gì?"

"Ông Sở, Sở Quân Liệt càng ngày càng quá đáng. Con út nhà họ Chu chỉ vì say rượu, trong tiệc rượu buột miệng nói vài câu rằng anh ta chẳng khác gì lúc bé, tàn bạo độc đoán, thế mà Sở Quân Liệt lập tức ra tay với nhà họ Chu. Bây giờ còn liên tục gây thù khắp nơi."

Mạc Hệ Châu lo lắng nhìn chăm chăm ông cụ trước mặt.

"Ông Sở, ông là ông nội của anh ta, giờ chỉ có ông mới có thể kiềm chế anh ta."

Ông Sở nhíu mày chặt, chăm chú nhìn chén trà trước mặt, không nói được câu nào.

Mạc Hệ Châu nhìn chăm chăm người duy nhất còn có thể ngăn cản Sở Quân Liệt trước mắt nhưng lại chỉ thấy sự bất lực đến rệu rã của tuổi già trong mắt ông cụ.

"Cháu nhận được một số tin tức."

Mạc Hệ Châu lộ rõ vẻ đau khổ,

"Có một nhóm người từng bị Sở Quân Liệt hãm hại, họ đang bí mật thành lập một tổ chức chống lại nhà họ Sở. Họ muốn tập hợp lực lượng để tiêu diệt nhà họ Sở, trả thù những gì Sở Quân Liệt đã gây ra. Người đầu tiên bị vạ lây... chính là những người xung quanh anh ta, như ông và cả cháu nữa."

"Ông sống... cũng đủ lâu rồi." Ông Sở chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ.

"Thật ra, ông đã đoán được sớm muộn cũng sẽ có ngày này, chỉ là bản thân trước kia không muốn thừa nhận mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!