Chương 17: Chỉ cần một lý do

Đồng hồ chưa điểm đúng bảy giờ rưỡi thì Hân đã xuất hiện, em bước vào có vẻ hơi vội vã, nhìn mông lung như thể không tin rằng tôi sẽ đến.

Biết sao được, tôi đã từng "lỡ hẹn" với em một lần rồi... Nhưng tôi lại giả vờ như không thấy em vào, tôi sợ cái sự nhiệt tình của mình lại làm cho em ngộ nhận, hay chính tôi đang xấu hổ không dám vội đối diện với em.

Chẳng khó khăn lắm để Hân có thể nhìn thấy tôi, tiếng guốc vang lên từng nhịp rõ ràng khi em bước lại gần. Tiếng guốc im bặt, và tôi buộc mình phải nhìn lên, một lần này hoặc là không bao giờ, cái nhìn giữa tôi và em sau năm năm trời lẩn tránh, và lần này ánh mắt của Hân đã hoàn toàn khác.

Và dĩ nhiên bây giờ chúng tôi gặp nhau nơi đây cũng không phải để bàn về công việc. Cả tôi và Hân đều biết đã đến lúc hai người đối mặt với nhau.

Hân nhìn tôi cười thật nhẹ, nhưng chỉ mang tính xã giao nếu không muốn nói rằng quá lạnh lùng.

- Em đến muộn rồi chăng?

- Không! Anh đến sớm thôi mà. Em ngồi xuống đi.

Nhìn em khoan thai ngồi xuống tôi có cảm giác trước mắt mình không phải là Hân đã từng quen biết. Từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh thoát, lịch thiệp và rất có chừng mực... dẫu người đối diện là tôi.

Nhưng ít ra tôi cũng có một chút an ủi trong đầu khi thấy Hân đến đây với bộ váy văn phòng hồi chiều, nghĩa là em đã từ công ty đến thẳng đây. Vậy ra em bận việc ở công ty nên mới phải từ chối lời mời của tôi.

Hân đã ngồi ổn định, nhẹ nhàng đưa ly trà lên miệng khẽ nhắp môi. Chợt em nhận ra là tôi đang nhìn chằm chằm:

- Sao anh lại nhìn em như thế?

- Em thay đổi nhiều quá!

Hân đặt ly trà xuống, không hề trốn tránh ánh mắt của tôi.

- Cũng đã năm năm rồi nhỉ... Mau thật, cứ như mới ngày hôm qua thôi....

- Ừ, mau thật...

Một bầu không khí im lặng bao trùm trong suốt cả quán Silence này khiến tôi có cảm giác như ở đây chỉ có hai người, nếu trước mắt đang là người tôi yêu thì còn gì tuyệt hơn, nhưng giờ với Hân tôi chỉ có cảm giác áy náy... không hơn, không kém... Mãi cho đến khi người phục vụ mang nước ra cho Hân thì bầu không khí mới bớt căng thẳng một chút.

Hân lại là người mở chuyện sau khi người phục vụ vừa đi khỏi.

- Vậy ra, sau ngần ấy năm anh vẫn chẳng hề thay đổi là mấy nhỉ.

- Cả em cũng vậy. Mà không, em khác trước nhiều quá...

Hân cười:

- Em già đi rồi phải không?

- Không. Anh thấy em còn đẹp hơn trước, cặp kính, mái tóc búi cao, trông em chẳng khác nào là một quí bà.

- Vâng! Nếu ngày ấy anh không bỏ đi thì giờ em đã là một quí bà rồi...

Lần thứ hai cái bầu không khí căng thẳng ấy lại trỗi lên mạnh mẽ. Từ sâu trong mỗi câu nói của em đều có chút gì đó hờn giận, không phải của một cô gái đang yêu, mà của một người phụ nữ đang hận vì yêu...

- Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?

Hân lại nhấp một ngụm nước, có vẻ như chẳng hề quan tâm đến câu hỏi của tôi. Rồi em hít một hơi thật dài, ngó vào hồ nước bằng ánh mắt xa xăm.

- Anh nói em có nên tha thứ hay không, khi mà chỉ còn một ngày trước khi em bước vào thời khắc hạnh phúc nhất đời mình thì anh lại bỏ đi không một lý do như thế.

Khoảng thời gian ấy đối với em thật là đáng sợ, em đã khóc rất nhiều, bên tai em lúc nào cũng văng vẳng giọng nói của anh, cả những lời hứa hẹn khi ấy.

Rồi nhiều lúc khi em vừa nhắm mắt lại thì hình bóng của anh hiện về, em nghĩ mình đã không thể vượt qua được cơn tuyệt vọng ấy...

Từng câu nói của Hân như xoáy sâu vào ngực tôi khiến nó đau nhói, nhưng tôi buộc mình phải tiếp tục lắng nghe không được bỏ sót một từ nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!