Chương 14: Nhà sẽ có hai người

- Sao cô còn ở đây?

Tôi hỏi sau khi đặt mình ngồi xuống bàn ăn, cứ như đây là thói quen hằng ngày. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu nổi mình, bởi hành động và lời nói bây giờ đang hoàn toàn trái ngược nhau.

Thùy Quyên, cô ta cũng tỏ vẻ gì là chú tâm vào câu hỏi của tôi cả, khéo léo đặt miếng trứng trán ra dĩa và đặt nó ra trước mặt tôi, rồi bình thản ngồi ở cái ghế đối diện.

Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác ngó trừng trừng dĩa trứng tráng, cô ta mới vội thò tay kéo cái giỏ đựng bánh mì sang cho tôi, với một ánh mắt biết cười. Nhưng giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ngồi cười với cô ta cả, ánh mắt của tôi vẫn trừng trừng.

Thùy Quyên hiểu điều đó, cô ta thở một hơi dài thườn thượt, giọng nửa trách móc, nữa than vãn:

- Thì anh muốn em đi đâu nữa bây giờ? Hôm qua chẳng phải anh đã dẫn em về nhà anh hay sao? Giờ lại làm ra vẻ căng thẳng vậy...

- Nhưng...

Tôi chưa kịp nói cái việc lục bóp tôi đêm qua thì đã bị cô ta chặn họng lại.

- Chút nữa anh có rãnh không, đưa em đi mua sắm một ít vật dụng nhé!?.. Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật kia mà.

Tôi định mở miệng phản bác nhưng rồi lại thôi, trong đầu luôn tự hỏi cô ta quá ngây thơ để không hiểu hay là quá trâng tráo nữa. Kết thúc câu nói bằng một nụ cười thật tươi, cô ta khiến tôi không nỡ nói ra những dự định trong đầu. Ít nhất là trong lúc này.

Nhưng chắc chắn chốc nữa thôi tôi cũng sẽ phải mời cô ta ra khỏi nhà, sau sự việc đêm qua cô ta đã khiến tôi mất cảm tình trầm trọng, và có lẽ là khó mà cứu vãn được. Tôi không bao giờ ưa loại phụ nữ đi lục túi đàn ông, mãi mãi là như vậy.

Nghĩ thế nên tôi bắt đầu cầm dao nĩa lên bắt đầu buổi sáng của mình, mọi chuyện chút nữa sẽ tính...

Đang ăn đột nhiên tôi nhận ra ánh mắt của Quyên đang nhìn mình. Cô ta cũng mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười thật thân thiện, không đơn thuần chỉ là một nụ cười xã giao, nó khiến cho tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cũng không kém phần đau nhói trong tim... Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc kể từ ngày Nhi bỏ đi.

Đã năm năm rồi nhỉ, một thời gian đủ dài để tôi có thể cảm nhận được hết những gì con tim mình muốn nói... Còn với cô gái Thùy Quyên này, tôi tuyệt nhiên không bao giờ so sánh cô ta với Nhi cả, tôi đoán chắc rằng nụ cười như thiên thần ấy cũng chỉ là một trong những cái mánh lới để dụ dỗ bọn đàn ông nhẹ dạ mà thôi.

Nhưng tôi vẫn buộc miệng hỏi:

- Cô không ăn sáng?

- Em không có thói quen ăn sáng, suốt cả thời đại học ấy chứ. Giờ thì quen rồi.

- Đại học?

- Tôi ngạc nhiên.

- Có vấn đề gì sao?

- Tôi chỉ nghỉ một người như cô lại có thể vào Đại Học.

Câu nói của tôi đã có phần hơi xúc phạm đến cô ta. Nhìn đôi chân mày nhíu lại nhưng rồi cũng giãn ra ngay khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Đại học cơ à!? Cô ta thật lắm trò nhỉ.

Không khí có phần hơi im lặng một chút, chỉ nghe mỗi tiếng dao nĩa của tôi gõ leng keng vào nhau khi cố cắt miếng trứng. Chỉ là món trứng tráng bình thường thôi nhưng không ngờ lại ngon đến thế, đây là một người thứ hai ngoài Nhi có thể nấu một món hợp khẩu vị của mình như thế này.

Đây đúng là thứ cảm giác mà tôi đã đợi từ lâu lắm rồi, và tôi quyết phải ăn cho kì sạch, bởi ngày mai ai mà biết tôi có còn cơ hội để tiếp tục ăn như thế này hay không...

Chợt nhận ra có một điều bất thường mà tôi đã thấy khó chịu từ nãy giờ:

- Đôi mắt của cô...

- Mắt em thì sao?

- Tôi nhớ hôm qua nó màu xanh kia mà!?

Quyên cười hồn nhiên như một đứa trẻ, trông cô ta đẹp đến lạ lùng.

- Đó là màu của cặp kính sát tròng. Em là người Việt chính gốc mà. Em ra nước ngoài mới được có năm năm thôi. Không lẽ anh nghĩ cái tên Thùy Quyên lại có mặt ở một nước nào khác hay sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!