Đã năm mùa tết trôi qua mà không có Nhi bên cạnh tôi. Con bé.... Không, có lẽ tôi nên đổi cách xưng hô lại. Nhi đã không còn là một con nhóc vô tư như trước nữa, thậm chí cũng không còn là con gái của tôi dù chỉ là trên danh nghĩa. Tất cả chỉ vì tôi, một thằng không đáng mặt đàn ông.
Dù có tự trách mình như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì. Tôi vẫn là tôi, một giám đốc quyền cao chức trọng, được nhiều người kính ngưỡng. Tôi đã đứng được trên đỉnh cao danh vọng, đúng như mơ ước thời trai trẻ của mình.
Nhưng nhiều lúc ngẫm lại tôi chẳng thấy mình được hạnh phúc chỗ nào cả.
Ngày ấy Nhi bỏ tôi ra đi. Tôi cũng hủy bỏ lễ đính hôn với Hân mà bỏ đi ra nước ngoài. Kết lại là cả ba chúng tôi cuối cùng cũng chẳng ai được gì. Tôi không hối hận khi hủy bỏ hôn ước, dù như thế là đắc tội với Hân.
Em có thể không biết nhưng tận trong lòng mình làm sao tôi có thể vui vẻ ở bên em trong khi chính tôi lại là người hủy đi sự trong trắng của Nhi. Nếu một ngày nào đó em biết được thì người đau khổ nhất lại chính là em thôi.
Tôi vẫn hi vọng sau cú sốc đó Hân sẽ quên tôi đi, quên mãi mãi. Tôi nghĩ là em đã làm được, bởi sau đó một tháng tôi trở về Việt Nam em cũng chẳng đến nhìn mặt tôi một lần cho đến tận ngày hôm nay. Tuy nhiên mỗi năm vào ngày giỗ của mẹ, tôi luôn thấy một bó hoa cẩm chướng đặt trên mộ.
Tôi biết là cô ấy đã đến đây...
Thời gian đầu tôi có cho người điều tra tung tích của Thuận bên Pháp. Tìm thấy ông ta thật chẳng phải là điều gì khó khăn bởi sự nổi tiếng ấy ở bên Pháp. Điều đáng nói ở đây là tôi không thể nào tìm được Nhi. Con bé bỏ đi một mình chứ không phải theo Thuận như tôi vẫn nghĩ.
Chính Thuận cũng ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi tung tích của Nhi. Nhớ ngày hôm ấy Thuận co tay lên định đấm tôi. Thật ra ông ta không có quyền gì mà đấm tôi, nhưng tôi vẫn đứng im chịu đựng cú đấm ấy, như một hình thức chuộc lỗi.
Rồi tôi trở về Việt Nam với nỗi lòng nặng trĩu, tôi lo lắng cho Nhi, cho người "đàn bà" đầu tiên trong đời mình, người mà tôi từng gọi là con gái...
Những năm tiếp theo càng trở nên vô vọng khi mà tin tức về Nhi vẫn là con số không tròn trĩnh. Không biết với thân gái một mình thì Nhi sẽ sống ra sao, khi mà từ nhỏ đã quen được tôi che chở. Tôi xin phép mọi người cho tôi được Nhi là cô ấy, như một sự tôn trọng.
Cô ấy đáng được như thế. Dù có thể từ đây đến khi kết thúc câu chuyện cô ấy dường như không còn xuất hiện nữa. Nói theo một nghĩa nào đó là.... cô ấy "đã chết
". Tháng hai vừa mới xong mấy ngày tết âm lịch buồn bã. Lại thêm một năm nữa tôi đón giao thừa một mình, cô đơn trong cái không khí rộn rã của ngày xuân. Từng tiếng pháo bông nổ lộp độp sáng chóa cả một vùng trời. Tiếng nhạc xuân giao hòa. Chỉ mình tôi trên sân thượng... uống rượu mừng một mình. Trước đây tôi rất hay mau nước mắt, dù chỉ là với người thân quen biết. Giờ đây tôi cũng còn khóc mỗi khi"lai rai
"với bác Thông. Thật là nếu không có bác thì tôi cũng chẳng biết trút hết tâm sự vào đâu. Tôi quí bác lắm, mà bác cũng rất quí tôi. Hễ có dịp rãnh là thế nào tôi cũng đến tiệm bánh xèo của bác làm vài dĩa. Còn bác thì luôn luôn"thủ sẵn" một chai đế ngon chờ tôi. Chỉ hai người, một già một trung niên, vậy mà cứ như hai người tri kỉ.
Và mỗi lần ngà ngà say thì tôi rơi nước mắt, chỉ có men rượu bên bác Thông mới giúp tôi giải tỏa nỗi lòng được đến đó. Nhưng dạo này thời gian ấy không còn được nhiều nữa bởi nhiều nguyên do, mà nguyên do lớn nhất là từ Bác gái.
Bác tư năm đó đã lớn tuổi nên nhiều lúc bác gái không vui khi thấy ông uống rượu. Nhìn vậy chứ trông bác Thông vẫn còn "gân" hơn mọi người tưởng, mà thường thường là tôi xỉn trước bác ấy chứ. Lần nào "nhậu" xong tôi cũng bất tỉnh nhân sự ngủ luôn ở nhà bác.
Hạnh là cháu nội của bác Thông, là bạn thân thời cấp ba với Nhi và một đứa nữa mà tôi không tài nào nhớ tên được, thậm chí đến mặt mũi sợ rằng tôi cũng đã quên mất. Nhưng Hạnh thì tôi nhớ rất rõ. Năm mà Nhi bỏ đi khiến nhỏ Hạnh cũng buồn được vài tháng.
Ít ra nó cũng nghĩ là Nhi đang sống sung sướng cùng cha ruột. Tôi thì quí bác Thông nên được dịp tôi kiếm cho con bé cơ hội được đi du học, tôi còn tình nguyện bỏ tiền túi ra chu cấp cho con bé trong thời gian ấy.
Dẫu sao tôi có làm cả núi tiền cũng chẳng biết để làm gì, giúp lại cho những người có ơn với mình vẫn hơn. Bác Thông thì vẫn cứ trách phải chi mà tôi có mông ước lập gia đình thì khỏi phải lo rồi...
Giờ đây nhỏ Hạnh lại tiếp tục học lên cao học nhưng đã không cần tôi phải chu cấp tiền thêm nữa. Con bé vẫn tiếp tục ở nước ngoài, tết chỉ về nước được một thời gian rồi lại bay đi, vội vã cứ như là sắp tận thế.
Nó nhận tôi làm cha nuôi và luôn miệng gọi "papa
"cho dễ thương!!?? Rồi chỉ được mấy ngày thì đứa con gái thứ hai của tôi lại lên máy bay đi mất, bỏ lại mình ông bố này cô độc một mình... Hôm nay là ngày 13-2, một ngày trước Valentine. Phố xá dần ấm lên khi các cặp tình nhân đã bắt đầu đi dự lễ sớm, coi như hưởng một chút hương tàn của ngày tết. Với tôi thì ngày nào cũng như ngày nào mà thôi, chỉ khác một chút là hôm nay thứ bảy, tôi tự cho phép mình đến"lai rai" cùng bác Thông thêm một bữa.
Bước chân ra khỏi công ty thì đã bảy rưỡi tối.
Không đói lắm! Tôi nghĩ là mình có thể nhịn được cho đến khi thưởng thức món bánh xèo nóng hổi của bác Thông. Nhưng trước khi đến đó tôi cần phải đi lấy một thứ.
Tiệm vàng Kim Tân hôm nay có vẻ đắt khách hơn thường ngày. Dường như mốt tặng quà bằng vàng hay kim cương thay cho chocolate trong ngày lễ valentine được ưa chuộng ở Việt Nam, mà lại phải là con trai tặng.
Thật khác với hồi tôi còn ở bên Nhật, ngày lễ valentine phụ nữ thường tặng chocolate cho người mình yêu như một lời thổ lộ. Đúng một tháng sau, vào ngày Valentine trắng 14-3 thì người con trai sẽ tặng lại cho người con gái một món quà nào đó, có thể hiểu là đồng ý.
Ở Việt Nam thì không được như thế. Valentine, ngày quốc tế phụ nữ, sinh nhật... người ta chỉ việc tặng một món quà đắt tiền coi như xong, đơn giản nhưng mất đi hẳn ý nghĩa.
Tôi cũng là người Việt Nam nên tôi cũng cần chuẩn bị một món quà, vào ngày này mỗi năm, dù không biết sẽ tặng cho ai...
Ông chủ tiệm đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu đen hình trái tim, bên trong đựng thứ mà tôi đã đặt hàng. Thanh toán xong mọi chi phí tôi bước vội ra xe đến thẳng chỗ bác Thông. Đến nơi thì cũng đã 8h30 tối.
Giờ này tiệm của bác Thông vẫn chưa bớt khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!