Edit & beta: Yan
Trời dần tối, ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi những bông tuyết to như lông ngỗng.
Trên tivi đang phát chương trình gala mừng năm mới, tiếng nhạc rộn ràng tràn ngập khắp phòng khách.
Phòng khách rộng rãi, sáng sủa nhưng lại vắng bóng người.
Trong bếp.
Lâm Vũ Sinh đang cúi đầu chăm chú cầm muôi nhẹ nhàng thổi nguội, rồi cẩn thận hớp một ngụm, chậm rãi nếm thử vị mặn nhạt của canh.
Phía sau đầu cậu, mái tóc đã để dài suốt một năm, mãi đến đám cưới năm ngoái mới cắt, giờ đã mọc ra được một chỏm nhỏ, Trọng Dương Hạ cứ rảnh là lại nghịch nghịch, như nghịch tràng hạt vậy.
Nhắc đến đám cưới, Trọng Dương Hạ phải cầu hôn đến hai lần Lâm Vũ Sinh mới chịu gật đầu. Địa điểm tổ chức chính là toà trang viên xinh đẹp mà mấy năm trước Lâm Vũ Sinh từng đặt nhưng rồi huỷ.
Lần kết hôn đầu tiên chẳng có gì cả, lần thứ hai Trọng Dương Hạ bù đắp mọi thứ cho cậu. Buổi lễ long trọng chưa từng có, náo nhiệt vô cùng.
Hôm ấy Lâm Vũ Sinh rất vui, tuy mệt rã rời nhưng đến tối tim vẫn mềm nhũn, nằm cuộn trong lòng Trọng Dương Hạ, tay cầm giấy chứng nhận kết hôn mà lật qua lật lại xem mãi.
Ảnh chụp trên giấy chứng nhận là do thuê hẳn nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, hai người đứng sát cạnh nhau, cười tươi rạng rỡ.
Mỗi ngày sau khi cưới đều hạnh phúc và bình yên, Lâm Vũ Sinh cuối cùng cũng hiểu ra, muốn trói một người bên mình mãi mãi, chỉ tờ giấy đăng ký kết hôn thì không đủ, thuốc cũng không được — mà phải là tình yêu.
Vừa đặt muôi canh xuống, một đôi tay đã vòng ra ôm lấy cậu từ phía sau. Trọng Dương Hạ cúi đầu hôn lên vành tai Lâm Vũ Sinh, giọng khàn khàn: "Thơm quá."
"Canh thơm hay người thơm?" Lâm Vũ Sinh hỏi lại.
Những nụ hôn lần xuống cổ, giọng Trọng Dương Hạ càng trầm hơn: "Hỏi vớ vẩn, bảo bối."
Lâm Vũ Sinh thích được gọi là "bảo bối", mặt đỏ bừng quay người lại, ngẩng đầu hôn lên môi Trọng Dương Hạ: "Nếm thử canh đi."
Trong nồi canh vẫn sôi lục bục, hơi nóng phả ra, tiếng hôn chụt chụt vang lên đứt quãng.
Nhìn Trọng Dương Hạ có vẻ định "ăn" mình trước rồi mới ăn bữa tất niên, Lâm Vũ Sinh vội vã đẩy anh ra: "Được rồi, lát nữa đại ca đến đó."
"Chậc."
Trọng Dương Hạ cau mày đầy mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến chuyện nếu làm thật thì mất cả tiếng đồng hồ, chắc canh trong nồi cũng cạn khô mất, hắn mới chịu buông tha miếng "thịt mỡ" sắp vào miệng.
Hai người ra vào bày hết đồ ăn lên bàn, cửa nhà khẽ vang lên hai tiếng gõ.
Lâm Vũ Sinh ngẩng mắt nhìn, Trọng Dương Hạ xoay người ra mở cửa.
Hơi lạnh ngoài trời ùa vào, Quý Tích dẫn Cố Cảnh Dục đứng ngay ngưỡng cửa, tay xách mấy chai rượu ngon.
"Làm phiền rồi." Quý Tích mỉm cười nói.
Trọng Dương Hạ cũng khẽ cười, nghiêng người nhường lối: "Mời vào."
Quý Tích đi trước, thay giày rồi bước hẳn vào trong, ra bếp phụ Lâm Vũ Sinh chuẩn bị đồ ăn.
Thấy Trọng Dương Hạ chẳng có ý định đưa tay nhận rượu, Cố Cảnh Dục đành cười gượng một tiếng, gọi khẽ: "Anh Hạ..." rồi khó nhọc cúi xuống thay giày.
"Ồ-" Trọng Dương Hạ khoanh tay trước ngực, đột nhiên cất giọng: "Lại bị ăn đòn à?"
Mặt Cố Cảnh Dục lập tức nóng bừng — cậu ta thật sự! Thật sự! Rất rất ghét cái thằng khốn Trọng Dương Hạ này.
"Ôi dào" Cố Cảnh Dục nở nụ cười vô tội: "Sống trên đời này, ai mà chẳng từng bị vợ đánh vài cái? Anh Hạ trước giờ chưa bị sao? À, quên mất, chắc toàn là anh Hạ đánh anh Vũ Sinh thôi nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!