Chương 96: NGOẠI TRUYỆN 1 - CỐ CẢNH DỤC x QUÝ TÍCH

Edit & beta: Yan

CỐ CẢNH DỤC x QUÝ TÍCH

Quý Tích đã sống ở một thành phố ven biển hơn một năm rồi. Vì vợ, Trọng Dương Hạ đã bảo vệ anh kín kẽ đến mức không lọt kẽ hở, thậm chí còn chuẩn bị cho anh một bộ giấy tờ thân phận mới, để anh có thể sống và làm việc tự do như một người bình thường.

Tan làm xong, Quý Tích ghé vào nhà vệ sinh, vô tình gặp cậu đồng nghiệp Tiểu Vượng, hai người vừa rửa tay vừa tán gẫu.

"Ê anh, gặp thử đi mà, cô gái đó thích anh lắm đấy."

Chuyện bắt đầu từ lần Tiểu Vượng đăng vài tấm ảnh đi ăn cùng đồng nghiệp, cô em gái hàng xóm của cậu ta ngay lập tức để mắt tới Quý Tích, nằng nặc đòi Tiểu Vượng làm mối, muốn se duyên Quý Tích với cô ấy.

Quý Tích vẩy mấy giọt nước trên tay, cười lắc đầu: "Thôi đi, anh chẳng có gì cả, hà tất gì làm lỡ dở cô bé đó."

Tiểu Vượng ngẩng đầu nhìn Quý Tích qua gương, thật khó tin người trước mặt năm nay đã gần 31 tuổi. Anh để tóc dài ngang cổ, dùng dây chun nhỏ gọn gàng buộc ra sau gáy, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn cứ như sinh viên mới ra trường.

"Anh, lo xa làm gì? Giờ bọn trẻ tụi mình không câu nệ mấy chuyện xe cộ, nhà cửa nữa, hai người ở bên nhau rồi từ từ phấn đấu mà!" Tiểu Vượng vẫn còn định khuyên thêm: "Anh xem anh một mình thế này, cô đơn biết bao…"

Cô đơn… Quý Tích khẽ lắc đầu, dường như anh đã sớm quen rồi.

"Cảm ơn ý tốt của cậu." Ký Tích từ chối: "Nhưng thôi, một mình cũng tốt mà."Tối nay là đêm tiệc từ thiện lớn nhất nửa năm trở lại đây của thành phố Z, đại sảnh yến tiệc đèn sáng rực, tiếng ly tách chạm nhau vang lên không ngớt.

Trên sân thượng vườn hoa, Trọng Dương Hạ cầm một ly rượu vang, tranh thủ hóng gió, tiện tay móc điện thoại ra nhắn báo cho Lâm Vũ Sinh, cam đoan khoảng bốn mươi lăm phút nữa sẽ về đến nhà.

"Anh Hạ."

Bất chợt, một giọng nam trẻ trung, trong trẻo vang lên từ phía sau.

Trọng Dương Hạ quay đầu, nhìn thấy người kia thì hơi nheo mắt lại.

Cố Cảnh Dục khoác một bộ âu phục đen chỉnh tề, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng long lanh, ngây thơ vô tội. Cậu ta cầm ly rượu tiến lại gần Trọng Dương Hạ, giọng nói như có chút bất lực:"Anh Hạ, làm ơn trả vợ lại cho em đi mà."

Không còn cách nào khác, Cố Cảnh Dục đã dùng hết mọi sức lực và thủ đoạn rồi, vậy mà Trọng Dương Hạ lại bảo vệ người rất kín, bên gia tộc còn liên tục gây áp lực, trói buộc, thật sự làm cậu ta phiền muốn phát điên.

"Anh biết mà, từ nhỏ em đã sùng bái anh."

Khóe miệng Cố Cảnh Dục hơi trễ xuống, ra vẻ như mình oan ức lắm: "Lúc trước ở tình cảnh giống hệt, em cũng đã nương tay cho anh rồi, nếu không thì anh nghĩ anh dễ dàng thoát thế sao? Bây giờ cũng nhường cho em chút đường sống đi, được không anh?"

Trọng Dương Hạ nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, mùi rượu quẩn quanh: "Hừ."

Hắn khẽ cười lạnh, không thèm nể mặt mà bóc trần ngay: "Sao tôi nhớ rõ, năm đó cậu còn nói là ghét nhất loại siêu nam tính như tôi cơ mà."

"Sao có thể chứ?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Cố Cảnh Dục trợn tròn mắt đầy khoa trương, giọng điệu như thể mình bị oan, cười cười làm nũng: "Làm gì có chuyện đó, tuyệt đối là người ta bịa đặt nói linh tinh thôi, anh Hạ anh đừng tin nhé"

Trọng Dương Hạ nhướng nhẹ mày, không tỏ rõ ý kiến.

"Huống hồ bây giờ hai nhà chúng ta hợp tác cũng rất suôn sẻ mà, sau này cúi đầu ngẩng mặt đều đụng nhau thôi." Cố Cảnh Dục nghiêng đầu cười, giọng điệu như làm nũng:

"Anh rộng lượng chút đi, được không?"

"Những lời như thế, phải là người nắm quyền họ Cố đích thân nói với tôi."

Ánh mắt Trọng Dương Hạ lạnh nhạt lướt qua Cố Cảnh Dục: "Cậu bây giờ… chưa đủ tư cách."

Bàn tay trái đặt bên người Cố Cảnh Dục chậm rãi siết chặt, các đốt ngón tay vang lên răng rắc, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười lịch thiệp.

"Khuyên cậu nên nghĩ cho kỹ, ra tay ở đây, e là cậu chẳng được lợi lộc gì đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!