Edit & beta: Yan
Thời gian thoáng chốc lại trôi qua một năm, mùa hè rực rỡ đến như đã hứa.
Hiện tại Lâm Vũ Sinh đang tự mở một tiệm thuốc Đông y nho nhỏ, cuộc sống giản dị và viên mãn.
Cậu sớm đã dặn dò nhân viên mọi việc trong nửa tháng tới, rồi rời tiệm từ sớm. Xe của Trọng Dương Hạ đã đợi sẵn trước cửa, đón cậu rồi chạy thẳng ra sân bay.
Giờ đây, ở Hà Hoa Đường đã có một con đường lớn rộng rãi bằng phẳng, bọn họ ghé lại thị trấn gặp chú Lâm ăn một bữa cơm trưa, rồi lại thuê xe về Hà Hoa Đường.
Gió từ con đường quê thổi qua cửa xe, làm mấy sợi tóc bên trán Lâm Vũ Sinh bay lòa xòa. Cậu đưa tay phải ra ngoài cửa sổ, cảm nhận luồng gió nóng lướt qua kẽ tay.
Định kiến của dân làng Hà Hoa Đường đối với Lâm Vũ Sinh dường như đã tan biến kể từ lần cậu quay về cứu trợ sau trận lũ, mọi thứ lại trở về như thuở ban đầu.
Bọn họ lên miếu linh dâng hương, mẹ Lâm đứng cạnh Quan Linh Thần, dịu dàng chấm giọt linh thủy lên trán hai người, cầu chúc họ mạnh khỏe, hạnh phúc, bình an.
Ngôi nhà nhỏ may mắn không bị lũ cuốn mất, chỉ là lâu ngày không có người ở nên phủ đầy bụi bặm.
Trọng Dương Hạ xắn tay áo, xách thùng nước lên lầu, Lâm Vũ Sinh thì đang thay chăn gối, cậu cầm khăn nhúng nước rồi cúi người lau dọn bàn ghế.
Hai người bận rộn cho đến khi mặt trời ngả về tây, căn gác gỗ nhỏ cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương đuổi muỗi dịu nhẹ.
Lâm Vũ Sinh đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, trong đầm sen những bông sen lớn đang nở rộ, đong đưa theo gió, cậu thầm tính ngày mai sẽ ra mua ít hoa sen của dân làng.
"Có mệt không?" Trọng Dương Hạ từ phía sau ôm lấy cậu, hơi thở phả vào vành tai khiến Lâm Vũ Sinh thấy nhột.
"Người em bây giờ hôi chết đi được, ôm cái gì mà ôm!" Lâm Vũ Sinh rụt cổ lại, Trọng Dương Hạ không hài lòng, giữ cằm cậu nâng lên rồi cúi xuống hôn.
Ánh hoàng hôn đỏ cam chiếu phủ lên hai người, ấm áp rực rỡ.
"Xuống lầu tắm chung đi." Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng, vẻ thần bí: "Lấy bồn tắm ra, hai đứa mình cùng ngâm."
Cả hai người bất giác nhớ lại đêm oi bức tám năm trước, Trọng Dương Hạ đưa tay vỗ nhẹ bụng dưới của Lâm Vũ Sinh: "Có rượu không? Có hoa ngọc lan tây để ngâm không? Hay là… trực tiếp bỏ thuốc tôi?"
"Bỏ thuốc đi." Lâm Vũ Sinh quay đầu lại, nghiêm túc hỏi ý kiến: "Anh thấy sao?"
"Ừm." Trọng Dương Hạ nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm: "Vậy thì phải giống hệt đêm đó — tư thế, thời gian… và cả tiếng rên của em."
Mặt Lâm Vũ Sinh dần đỏ hơn cả ánh hoàng hôn, cậu thật sự chịu không nổi Trọng Dương Hạ nghiêm túc trêu ghẹo như thế, liền nói nhanh: "Vậy anh nhẹ nhàng thôi, mai em còn phải làm hoa sen chiên cho anh ăn đấy."
"Ăn em là đủ rồi."
Hôm sau còn chưa kịp để Lâm Vũ Sinh ra chợ mua, Tỉnh Trang đã mang mấy chục bông sen và mấy con cá đến tận nhà.
"Cũng… ngại quá." Tỉnh Trang gãi đầu, hơi lúng túng: "Hồi đó còn trẻ, làm việc hồ đồ, xin lỗi hai người nhiều lắm."
Từ sau trận lũ năm đó, Tỉnh Trang hiểu rõ mình vốn không thể so được với Trọng Dương Hạ — trong tình huống như vậy cam tâm tình nguyện liều mạng vì một người, nếu là bản thân anh ta, chắc chắn sẽ còn do dự.
Anh ta khâm phục Trọng Dương Hạ, thật lòng nhìn người đàn ông "bổ âch" kia bằng con mắt khác, còn tình cảm nhiều năm dành cho Lâm Vũ Sinh, cuối cùng cũng dần buông xuống.
Năm nay anh ta đã xem mắt với một cậu trai ở làng bên, thuận lợi thì sang năm sẽ cưới.
"Mọi chuyện qua rồi." Lâm Vũ Sinh nhận lấy đồ, vẫy tay với Tỉnh Trang: "Phải hạnh phúc đấy nhé."
Trọng Dương Hạ vừa ngủ dậy, xuống lầu liền thấy cảnh này.
Lúc ấy Trọng Dương Hạ không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn ăn hoa sen chiên rất ngon miệng, chỉ là lúc nghỉ trưa lại đè Lâm Vũ Sinh ra mà làm rất dữ, miệng còn không chịu buông tha.
"Phải hạnh phúc đấy nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!