Edit & beta: Yan
Trải qua bao sóng gió, cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau. Nhưng nếu nói tính tình của Trọng Dương Hạ đã thay đổi hoàn toàn thì… cũng không hẳn.
Dự án mới gần đây không được suôn sẻ cho lắm, Dương Bách đứng chờ ngoài phòng họp, nghe thấy Trọng Dương Hạ đập mạnh tập hồ sơ lên bàn phát ra tiếng "bốp" thật to, cả đội dự án bị mắng cho không ngóc đầu lên được, người phụ trách dự án mồ hôi lạnh túa ra, cúi gập người xin lỗi lia lịa, trong lòng đã sớm khóc không thành tiếng.
Lâm Vũ Sinh xách hộp cơm từ thang máy bước ra, Dương Bách vội vàng vẫy tay gọi: "Anh Lâm, bên này."
"Ể? Vẫn còn họp à?" Lâm Vũ Sinh vừa đi tới cửa, cũng nghe thấy tiếng mắng chửi bên trong.
"Dạ…" Dương Bách nhận lấy hộp cơm trong tay Lâm Vũ Sinh rồi chuồn mất tăm: "Tôi mang lên văn phòng trước nhé."
Lâm Vũ Sinh đứng ngoài cửa nghe thêm hai phút, bất đắc dĩ cười khẽ, móc điện thoại ra nhắn tin cho Trọng Dương Hạ.
Vài giây sau, Trọng Dương Hạ kéo cửa phòng họp ra, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn là bao, nhưng giọng điệu đã khác hẳn lúc nãy đang mắng người: "Sao em lại tới đây?"
Ánh mắt quét thấy Lâm Vũ Sinh chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu be, Trọng Dương Hạ lập tức nhíu mày: "Mặc ít thế này à?" Nói xong liền định cởi áo vest của mình ra.
"Em lái xe đến mà, không lạnh đâu." Lâm Vũ Sinh vội vàng giữ tay hắn lại, ánh mắt vô tình lướt vào phòng họp, bắt gặp cả đám nhân viên đang mắt lấp lánh nhìn mình, trong ánh mắt nặng nề ấy chất đầy hy vọng và cầu cứu, như thể đang nhìn thấy vị cứu tinh.
Lâm Vũ Sinh thở dài trong lòng, bóp bóp cánh tay Trọng Dương Hạ: "Em mang cơm cho anh, ăn xong chiều mình đi thăm bà nội nhé."
Hai giây sau, Trọng Dương Hạ mặt lạnh quay vào, ném cho cả phòng họp một câu: "Trong ba ngày tôi muốn thấy tiến triển mới, tan họp." Rồi kéo Lâm Vũ Sinh rời đi.
Lâm Vũ Sinh dường như còn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm bên trong, cứ như bọn họ vừa thoát được một kiếp nạn.
"Anh dữ quá." Lâm Vũ Sinh nhìn thấy lông mày Trọng Dương Hạ vẫn còn nhíu chặt, liền nhân lúc cửa thang máy khép lại, đưa tay chạm nhẹ vào yết hầu của hắn, khẽ dỗ: "Đừng giận nữa."
Trọng Dương Hạ nắm lấy tay Lâm Vũ Sinh, nhẹ nhàng bóp hai cái, rồi đổi sang giữ gáy cậu, cúi đầu hôn mạnh hai cái, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.
Cơm trưa là Lâm Vũ Sinh tự tay làm, Trọng Dương Hạ ăn sạch sẽ không chừa chút nào.
Lâm Vũ Sinh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống sự phồn hoa của thành phố Z, giờ đây cậu sẽ không bao giờ cảm thấy mình không có chốn quay về nữa.
Cậu đã có một mái nhà, và sẽ không bao giờ phải cô đơn một mình.
Một đôi tay bất ngờ vòng ra từ phía sau, ôm chặt lấy Lâm Vũ Sinh. Lâm Vũ Sinh ngả đầu tựa lên vai Trọng Dương Hạ, hai người lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình bên nhau.
Sau khi chợp mắt một lát ở công ty, hai người ngồi lên chiếc Rolls
-Royce mới mua, cùng nhau đến nghĩa trang thăm Trần Diệp. Lâm Vũ Sinh mua một bó hoa bách hợp rất lớn.
Bầu trời bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ li ti, hai người chậm rãi bước đi trên con đường mòn, cứ thế mái tóc của họ phủ trắng đầy tuyết.
Trên cành cây cũng đọng lại những bông tuyết. Lâm Vũ Sinh đặt bó bách hợp trước mộ Trần Diệp, cúi đầu xin lỗi: "Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã lâu rồi mới về thăm bà. Vì tụi cháu đã có một trận cãi vã rất lớn, kéo dài rất lâu… nhưng bà yên tâm, giờ tụi cháu đã làm hòa rồi, tụi cháu sẽ nghe lời bà, sống thật tốt."
Đến lượt Trọng Dương Hạ, hắn nhìn di ảnh của ông bà nội mình, chỉ nói ngắn gọn một câu: "Cả đời này chỉ có cậu ấy thôi, hai người cứ yên tâm."
Trọng Dương Hạ vốn không phải kiểu người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng hắn đã đem hết sự dịu dàng của mình trao cho một mình Lâm Vũ Sinh.
Sau khi đi dưới tuyết, về đến nhà hai người cùng nhau tắm rửa. Lâm Vũ Sinh sờ lên vết sẹo do gãy xương để lại trên tay trái của Trọng Dương Hạ, cậu biết dưới lớp da mỏng kia còn chôn cả một con chip định vị.
"Tại sao chip của anh lại đặt ở tay, còn của em thì phải để ở chỗ đó?"
Ngón tay Trọng Dương Hạ khẽ co lại, ôm Lâm Vũ Sinh vào lòng, không muốn nói ra lý do.
"Anh nói đi mà." Lâm Vũ Sinh nằm gọn trong lòng Trọng Dương Hạ, giơ chân đá nước lách tách chơi.
"Lúc đó thật sự tôi không nghĩ nhiều như thế." Trọng Dương Hạ thành thật nói: "Nhưng quyết định đó rất đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!