Edit & beta: Yan
Trong làng có ít gia đình có xe, thường xuyên chở khách chỉ có hai nhà, Lâm Vũ Sinh vội vàng gọi điện hỏi.
"Tối qua họ đã trả thêm tiền để chú Phan chở đi vào thị trấn trong đêm rồi."
Lâm Vũ Sinh vừa nói vừa chú ý đến vẻ mặt càng lúc càng đen của Trọng Dương Hạ, dừng lại một chút, cậu tiếp tục nói: "Nếu tối qua họ nghỉ ngơi ở thị trấn, bây giờ chắc hẳn đã lên xe đi vào thành phố, nếu họ tìm xe ở thị trấn để đi vào thành phố, bây giờ có lẽ đã lên máy bay rồi."
Nói tóm lại, không đuổi kịp.
Trọng Dương Hạ đứng tại chỗ, hơi thở trở nên dồn dập và nặng nề.
Lâm Vũ Sinh không thể không cảm thấy một sự áp lực mạnh mẽ, cậu nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Trọng Dương Hạ, gân tay nổi lên, lời an ủi đã đến bên miệng nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
"Rầm—————"
Đột nhiên có tiếng động lớn, Trọng Dương Hạ lật chiếc bàn gỗ trong nhà của Tỉnh Cẩm, chiếc bàn đã cũ, khi rơi xuống đất lập tức gãy một chân, Trọng Dương Hạ vẫn không hạ hoả, tiến lên đá thêm một cái, làm gãy chân còn lại.
"Này này này!" Lâm Vũ Sinh tiến lên nắm lấy cánh tay của Trọng Dương Hạ, "Bình tĩnh lại đã, cái bàn nó không biết đau đâu, chỉ làm đau chân cậu thôi!"
Trọng Dương Hạ quay lại trừng mắt nhìn Lâm Vũ Sinh, ánh mắt như muốn phun ra lửa, bên trong tràn đầy sự tức giận và bất mãn, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đá Lâm Vũ Sinh.
"Đi thì đi thôi, có gì to tát đâu." Lâm Vũ Sinh nuốt một ngụm nước bọt, đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Trọng Dương Hạ mà mắng: "Tiên sư đôi cẩu nam nam, chắc chắn sẽ bị trời đánh !"
Trọng Dương Hạ im lặng nhìn Lâm Vũ Sinh, nghe cậu chửi độc miệng nhưng lại không có tí sát thương nào, lửa giận trong mắt dần dần dịu xuống một cách kỳ lạ.
Hôm nay Lâm Vũ Sinh mặc một chiếc áo vải màu đen, cổ áo và tay áo thêu hình hoa anh thảo màu xanh, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ tua rua chạm khắc rất nổi bật.
So với lần gặp đầu tiên thì đã dễ nhìn hơn nhiều.
"Hay là…" – Lâm Vũ Sinh thấy sắc mặt của Trọng Dương Hạ đã khá hơn một chút, đề nghị nói: "Về nhà tôi trước nhé?"
Hành lý, tiền mặt, giấy tờ đều bị mất hết, Trọng Dương Hạ hoàn toàn không thể đi được.
"Đi với tôi mua điện thoại, nếu không thì cậu không lấy lại được tiền đâu." Trọng Dương Hạ đi ra ngoài trước, bây giờ điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề điện thoại, có điện thoại mới có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Càng nhanh càng tốt, Trọng Dương Hạ không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Đợi đến khi ra khỏi cửa nhà Tỉnh Cẩm, Lâm Vũ Sinh mới nhỏ giọng nói sau lưng: "Tôi không có tiền."
Trọng Dương Hạ dừng bước, quay lại đối diện với Lâm Vũ Sinh, hình như không nghe rõ, "Cậu nói gì?"
"Tôi vừa mua điện thoại mới." Lâm Vũ Sinh cầm điện thoại vẫy vẫy.
Trọng Dương Hạ nhíu mày, nhìn Lâm Vũ Sinh một lúc lâu, rồi hạ giọng hỏi: "Có khoảng một ngàn đồng không?"
Dù có mua cái rẻ tiền cũng không sao, chỉ cần dùng được là được.
"Ờm…" Lâm Vũ Sinh nghẹn một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ có khoảng…… một hai trăm đồng thôi."
"Vãi!" Trọng Dương Hạ tức cười: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ có một hai trăm? Cậu đang đùa tôi à?"
Lâm Vũ Sinh cúi đầu không trả lời, trông có vẻ đáng thương, Trọng Dương Hạ hít vào hai hơi rồi nói: "Được, vậy thì cậu dẫn tôi đến thị trấn, tôi tự tìm cách, tiền xe không nhiều, tôi cũng không quen biết nơi này."
Lâm Vũ Sinh rụt cổ lại, có chút do dự thương lượng với Trọng Dương Hạ: "Không phải tôi không tin cậu, ngày mai được không? Ngày mai tôi có thể lên thị trấn lấy tiền thuốc, rồi sửa điện thoại cho cậu."
Chỉ một ngày thôi, hơn nữa lại là mình cần người khác giúp, Trọng Dương Hạ chỉ có thể kiên nhẫn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Trọng Dương Hạ gật đầu, Lâm Vũ Sinh vui mừng rõ rệt, nét u ám trên mặt cậu tan biến: "Đi thôi, chúng ta đi bắt cá, một lát nữa tôi sẽ làm cá cho cậu ăn!"
Nhân lúc mặt trời chưa quá gay gắt, hai người lên chiếc thuyền gỗ nhỏ của nhà Lâm Vũ Sinh, đi thu lưới mà hôm qua Lâm Vũ Sinh đã thả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!